Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh

chương 85

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm hôm đó, Quý Ưu Trạch chạy về căn biệt thự tiếp tục ghi hình chương trình.

Còn Hồ Thanh Thanh, nghe nói là đêm hôm đó về nhà, nên cũng không đến.

Quý Ưu Trạch vẫn muốn giáp mặt hỏi Hồ Thanh Thanh, vì sao đêm hôm ấy phải nói dối, nhưng vì công việc và vì Hồ Thanh Thanh là sinh viên, còn phải đi học, nên hai người vẫn luôn không gặp nhau.

Ngoài ra còn có, chuyện về Viên Oánh Oánh tối hôm đó, đã bị người ta vạch trần ngay trong đêm.

Hơn nữa còn kèm theo hình ảnh.

Khang Tịch nói không sai, đêm hôm đó, đúng là có người chụp ảnh bên ngoài cửa sổ. Bây giờ Quý Ưu Trạch nhớ tới, cũng hiểu được lúc đó Khang Tịch mắng mình là đúng.

Ở nơi như vậy, dưới tình huống bị người ta nhìn lén, lời nói không có đầu óc. Cho dù mình không sai, nhưng mà bị tay săn ảnh tóm được viết thành bài báo lớn, vậy thì thành lỗi của mình rồi?

Lý do phải nhẫn nhịn, cũng không phải nói làm rùa rụt đầu cả đời, chẳng qua là kết hợp với tình huống lúc đó, suy nghĩ đến toàn cục.

Dẫu sao thì, có một số người, kinh tởm đến nỗi làm người khác không thể nào tưởng tượng được.

Tay săn ảnh này là Tôn Phỉ nhờ người liên lạc. Sau khi chụp ảnh Quý Ưu Trạch và Viên Oánh Oánh tranh cãi. Quay về dựa theo tưởng tượng của mình, biên soạn thành một bài báo thật ly kỳ.

Nội dung bài báo đó miêu tả Quý Ưu Trạch cực kỳ quá quắt.

Nói là Quý Ưu Trạch ở trong trường của Hồ Thanh Thanh nghe được có nữ sinh nói không thích mình, vì mình quá quê mùa, nên tức giận đánh nữ sinh kia. Lúc sau nữ sinh kia rất hoảng sợ muốn chạy trốn, lại bị Quý Ưu Trạch ngăn cản, hai cô gái đánh nhau, cuối cùng Quý Ưu Trạch xảo quyệt ngấm ngầm đẩy nữ sinh kia xuống lầu, khóe môi còn nhếch lên nụ cười lạnh lẽo quỷ dị…

Tóm lại, tin tức đó viết cũng khá thú vị, người viết tên là Phá Đông Phong, trong suốt bài viết giống như người viết Phá Đông Phong vẫn luôn quan sát Quý Ưu Trạch đẩy nữ sinh người ta.

Lúc sau, bên trong còn viết Quý Ưu Trạch bị mời và văn phòng, gặp người nhà của nữ sinh bị thương, không hề hối cải, rõ ràng đã đẩy còn nói mình không hề đẩy, hơn nữa mặt còn đỏ tới mang tai nắm chặt nắm đấm như muốn đấm người nhà nữ sinh kia.

Tin tức như vậy, lại kèm theo một vài tấm ảnh chụp Quý Ưu Trạch tức giận, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy giống như đó là câu chuyện của mình.

Tin tức như vậy, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.

Thậm chí, khi Quý Ưu Trạch mở laptop, mở phần mềm diệt virus Swiss lên, ngay cả tin tức popup hiện lên trêи phần mềm, cũng liên quan đến tin tức về mình.

Đúng là vô lý.

Quý Ưu Trạch cảm thấy, người tin loại tin tức vô lý này, chắc chắn là thiểu năng.

Nhưng mà lúc mở weibo lên, phát hiện người mắng chửi mình đã xâu thành chuỗi, đột nhiên cô bắt đầu hoài nghi có phải mình mới là thiểu năng hay không.

Nếu không, tại sao lại cảm thấy mọi người nói nhiều như vậy, mà bản thân lại không biết phải đăng weibo đáp lại như thế nào?

Chuyện này cũng kinh động đến tầng trêи trong công ty.

Dương Thải Lâm và cấp trêи đang thảo luận cụ thể phải giải quyết vấn đề này như thế nào.

Mà bên phía Khang Tịch, do bị phóng viên chụp vào trong hình, nhưng Khang Tịch vào vai người hòa giải, nên cũng không có ảnh hưởng gì.

Bên trong phòng trang điểm, Thái Vân hỗ trợ lướt lại lịch trình, nói với Khang Tịch: “Chuyện của Quý Ưu Trạch lần này, em đừng tiếp tay làm việc xấu, chị nói với em rồi đó.”

Khang Tịch nghe xong gật đầu.

Ngón tay bấm nút trêи màn hình, Khang Tịch xoa huyệt thái dương ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Thái Vân, sau đó nói: “Vừa rồi em nghe không rõ, chị nói gì cơ?”

Thái Vân nghe vậy, liếc mắt, sau đó lập lại lời mình vừa nói.

Khang Tịch nghe xong, đôi mắt hơi chuyển động, nói: “Em ra ngoài mua chút đồ ăn.”

“Để trợ lý đi mau là được mà…” Thái Vân còn chưa nói xong, Khang Tịch đã ra ngoài.

Thái Vân vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai, cảm giác là lạ?

Thái Vân nghĩ như vậy, sau đó mở weibo, cập nhật mới nhất của bạn thân bỗng hiện lên.

Không lướt không biết, lướt một cái bị dọa đến giật mình, Changweibo của Khang Tịch nhảy ra!

Thái Vân mở ra nhìn, thấy nội dung Khang Tịch đăng thật sự là làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Câu nói đầu tiên là: “Ngài Đông Phong, hôm nay đọc qua tin tức do ngài nâng bút viết. Sau khi đọc xong, phải nói rằng tôi đã bị tài năng hơn người, trí tưởng tượng muôn màu muôn vẻ của ngài thu hút sâu sắc. Tin tức của ngài thực sự tràn ngập những thứ được gọi là tài liệu không đủ, để bổ sung trí tưởng tượng. Nhất là câu ngài viết 'Sau khi đẩy nữ sinh họ Viên xuống lầu, khóe môi Quý Ưu Trạch còn nhếch lên nụ cười lạnh lẽo quỷ dị', ngài thật hài hước…”

Một Changweibo như vậy, có thể tập trung tất cả các sơ hở trong tin tức đó giễu cợt một lần.

Sau khi Thái Vân xem xong, cảm thấy đầu có chút thiếu dưỡng khí.

“Khang Tịch, đồ quỷ sứ nhà em, không phải chị đã nói… Em lớn đầu như vậy, còn ăn Mi Mi gì hả!” Thái Vân nổi giận lên, vẫn rất đáng sợ.

Thấy Khang Tịch đi từ bên ngoài về, gần như là chị chạy điên cuồng đến!

Thấy Khang Tịch cầm một bịch snack Mi Mi tôm xuất hiện trước mắt, tay phải còn cầm một que tôm bỏ vào trong miệng, Thái Vân giận mà không có chỗ trút ra.

Tuy nhiên, vì giọng nói cô quá bén nhọn, người xung quanh ngay cả người ở bên ngoài, đều nghiêng đầu nhìn các cô cười.

Nói chung, trong lúc vô tình, lời nói của Thái Vân làm cho người ta hiểu sai.

“Em nói đi, vừa rồi em đã làm gì?” Thái Vân cầm điện thoại đặt trước mặt Khang Tịch.

“Vì bạn tốt không tiếc cả mạng sống nha.” Khang Tịch bình tĩnh nói.

“Ngay cả khi cắm đao, cũng đừng là kiểu thế này chứ! Chuyện này vẫn chưa rõ ràng mà? Đến cùng thì Quý Ưu Trạch có đẩy người hay không, ai biết được? Huống chi còn có Hồ Thanh Thanh làm chứng nói cô ấy đẩy. Lúc này em còn nhảy ra ủng hộ cô ấy, chẳng lẽ không phải tự chuốc phiền phức vào mình à?” Lần này Thái Vân giận thật.

“Chuyện này, Quý Ưu Trạch tuyệt đối không làm. Sự thật hoàn toàn không phải như vậy.” Sắc mặt Khang Tịch đột nhiên lạnh lẽo, im lặng nhìn chằm chằm Thái Vân.

Thái Vân bị ánh mắt của Khang Tịch làm cho sợ hãi, sau đó tiếp tục nói: “Chị biết hai em bây giờ rất thân. Nhưng mà. Em không thể vì vậy mà quên quy tắc trong giới này chứ.”

“Em không quên.” Khang Tịch tiếp tục phản bác: “Chuyện này chị không có mặt ở đó. Nhưng em đã gặp cô giáo Khúc và người chứng kiến là Hồ Thanh Thanh và cha mẹ người bị thương. Có rất nhiều điểm đáng ngờ. Mặt khác, nếu như chị là Quý Ưu Trạch, bị người ta hại. Mà lúc này, ngay cả người mà chị cho là bạn tốt nhất cũng không đứng ra ủng hộ chị, chị cảm thấy chị chịu đựng nổi sao?”

Thái Vân nghe vậy, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được lý do phản bác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio