Kiều Tinh Lâm và Tạ Vũ Phi hẹn nhau ở một quán rượu nhỏ gần nhà.
Trước đây, cô và Hạ Đan cũng thường đến đây, nơi này tuy nhỏ nhưng có nhiều loại rượu. Cô gọi điện cho ông chủ Daniel và hẹn gặp vào chiều thứ hai.
Chỉ là đi gặp một người bạn nên Kiều Tinh Lâm mặc một chiếc áo hở cổ với quần jean thông thường, đội một chiếc mũ và đeo khẩu trang.
Bà Tống đuổi theo: "Con đi đâu vậy?"
"Con hẹn với Đan Đan và Vũ Phi, họ đang ở gần đây." Kiều Tinh Lâm vừa đi giày vừa nói.
"À, Vũ Phi về nước rồi à? Lúc trước mẹ có gặp mẹ con bé, nói rằng Vũ Phi hiện tại rất có triển vọng, con bé là lãnh đạo một ngân hàng đầu tư, lương năm bảy con số. Rảnh rỗi thì rủ con bé và Đan Đan về nhà chơi."
Kiều Tinh Lâm cho rằng bà Tống thật sự là một người rất ôn hòa, không tranh giành. Trước đây lúc đi học, mẹ của Tạ Vũ Phi từng yêu cầu những người bạn mà con gái dẫn về phải đạt loại khá trở lên, bây giờ con gái cũng đã trưởng thành, bà ta lại bắt đầu khoe khoang con gái có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
"Lần sau bà ta có nói như vậy, mẹ hãy trả lời: Con gái tôi đóng phim cũng kiếm được số tiền này."
Bà Tống sửng sốt một chút, lập tức nhếch miệng cười nói: "Kệ bà ta, dù sao thì cũng không hơn ai."
"Dạ, có thể tối nay con sẽ về trễ."
"Biết rồi."
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, mưa lất phất, trên đường có nhiều vũng nước nhỏ. May mắn là quán rượu không xa, Kiều Tinh Lâm che dù đi vài bước là tới.
Đèn trong quán rượu mờ ảo, Daniel đang đứng sau quầy bar mỉm cười: "Hoan nghênh."
Hai người đang ngồi ở quầy bar cũng đồng loạt quay đầu lại.
Hạ Đan vẫy tay chào, còn người phụ nữ kia ăn mặc chỉnh tề, nụ cười lười biếng không giống Tạ Vũ Phi trong trí nhớ của cô lắm.
"Đúng là ngôi sao lớn, càng ngày càng đẹp." Tạ Vũ Phi cười, "Cố ý chừa chỗ cho cậu nè."
Kiều Tinh Lâm đặt cây dù ở trước cổng, đi tới ngồi xuống: "Đừng gọi tớ là ngôi sao, tớ còn chưa đạt tới trình độ như vậy. Còn cậu, mấy năm nay không có tin tức gì, bận việc kinh doanh sao?" Cô quay sang Daniel: "Một ly White Russian."
Daniel đi tới quầy pha chế, Hạ Đan nói: "Kiều Kiều, để tớ nói cho cậu nghe, hiện tại Vũ Phi là director ở Cao Thịnh đó!"
Tạ Vũ Phi cười nhạt: "Nói thẳng ra là tổng giám đốc."
"Dù sao thì nghe cũng có vẻ cao cấp. Lương trăm vạn một tháng phải không?"
Tạ Vũ Phi nhìn về phía Kiều Tinh Lâm: "Cũng không so được với ngôi sao lớn."
"Nghề nghiệp khác nhau mà so cái gì." Hạ Đan uống một ngụm rượu, buồn buồn nói: "Trước đây, trong ba người tớ là người có thành tích kém nhất, bây giờ cũng vậy. Thật thất bại."
Kiều Tinh Lâm nói: "Không phải cậu vừa mới nói là nghề nghiệp khác nhau thì không nên so sánh à. Hơn nữa cậu là bác sĩ, chữa bệnh cứu người, đây là công việc vĩ đại nhất rồi. Tớ không cho phép cậu coi thường nó."
Hạ Đan giơ hai tay lên: "Được, được được, tớ xin lỗi công việc của mình."
"Nghe Đan Đan nói, Lâm Thâm cũng trở về rồi à?" Tạ Vũ Phi bỗng nhiên hỏi.
"Ừm." Kiều Tinh Lâm uống nước đợi cô ấy nói tiếp.
Daniel đem rượu của Kiều Tinh Lâm tới, biết mọi người đang nói chuyện nên chủ động rời đi.
Tạ Vũ Phi nói tiếp: "Trước khi về nước, cậu ấy đã làm ở công ty và là cấp dưới của tớ. Tinh Lâm, cậu ấy đã bỏ violon rồi."
Kiều Tinh Lâm ngạc nhiên, khó tin nhìn Tạ Vũ Phi.
Tạ Vũ Phi ngắm nghía ly rượu, giọng điệu trêu đùa: "Lúc học trung học, cậu thích cậu ấy như vậy cũng bởi vì cậu ấy kéo violon. Bây giờ, cậu lại tỏa sáng như vậy, tỏa sáng không ai sánh được. Nhưng đã mười năm trôi qua, cậu ấy cũng đã trở nên rất bình thường, thậm chí còn không có một tiền đồ hiển hách, còn bị cấp trên xa lánh."
"Tại sao?" Kiều Tinh Lâm khó khăn hỏi.
"Mọi người trong công ty đều nói cậu ấy có bệnh, phải đến điều trị tâm lý định kì. Công việc kinh doanh của chúng tớ rất căng thẳng nên sếp rất không hài lòng. Tớ chỉ biết là cậu ấy không bao giờ có thể kéo đàn được nữa."
Kiều Tinh Lâm cảm thấy lồng ngực thắt lại. Lúc nhìn thấy biểu hiện của anh ở tiệm violon, thì ra là sự thật.
Anh không bao giờ có thể kéo đàn được nữa. Anh từng nói đàn violon là sinh mạng thứ hai của mình.
"Tớ từng nghĩ, cho dù ba mẹ ly hôn, hoàn cảnh gia đình có không tốt, chỉ cần cậu ấy có tài thì vẫn có thể đi lên bằng cố gắng của mình để thành một người hơn người. Nhưng bây giờ tớ cảm thấy ý nghĩ đó thật buồn cười." Tạ Vũ Phi nói: "Trên đời này có rất nhiều chuyện từ khi sinh ra đã được quyết định."
Villa Hoàng Long vốn là biệt thự cao cấp nhất ở đây, ẩn mình trong thành phố sầm uất, xung quanh được bao bọc bởi núi sông, hỗ trợ toàn bộ phương thiện giao thông, liên lạc với chất lượng hàng đầu. Mỗi biệt thự đều mang một phong cách khác nhau, cây cỏ sun sê trong sân, ra vào có xe đưa đón.
Lâm Thâm đi tới một cánh cửa sắt trước hồ, bấm chuông.
"Tiểu Thâm?" Giọng nói của chú Lương truyền ra từ bộ đàm.
"Chủ tịch có ở đây không?" Lâm Thâm hỏi.
Chú Lương suy nghĩ một chút mới nói: "Ba con hả? Con đợi một chút, chú ra mở cửa."
Lâm Thâm ngẩng đầu nhìn về phía ngôi biệt thự tráng lệ, bức tường màu trắng, lan can thiết kế theo phong cách Châu Âu, còn của chính thì theo kiểu Pháp.
Khi Lâm Thế Hằng và Triệu Dục ly hôn, sự nghiệp ông ta cũng chưa thành công như bây giờ, đó là lý do Lâm Thâm chưa từng ở đây.
Ở một nơi xa lạ, cảm giác lạnh lẽo và không thân thuộc thậm chí đây còn không thể gọi là nhà.
Chú Lương chạy tới giúp anh ấy mở cửa, nhiệt tình hỏi thăm: "Vào đi."
Toàn bộ sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch đắt giá, trang trí cực kỳ lộng lẫy, ai vào cũng có thể nhìn thấy.
Lâm Thâm đi vào phòng khách, Lâm Thế Hằng và Lâm Uẩn Kiệt đang xem máy tính.
Trên máy tính đang phát đoạn phỏng vấn của Kiều Tinh Lâm và Khang Hạo.
Vẻ mặt của Lâm Thế Hằng nghiêm nghị, Lâm Uẩn Kiệt ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm, kêu lên một tiếng: "Anh, anh về rồi à."
Lúc ở bệnh viện, hai người đã từng gặp nhau.
Nét mặt của Lâm Thâm không hề thay đổi, cũng không có ý định ngồi xuống.
Lâm Thế Hằng quát: "Ba yêu cầu con trở về, con lập tức quay về. Xem ra Tiểu Kiệt nói đúng, con thật sự yêu cô gái này?" Ông ta chỉ tay lên màn hình.
Khi Lâm Thâm sử dụng vệ sĩ của nhà họ Lâm, anh biết thế nào chuyện này cũng tới tai của Lâm Thế Hằng. Nhưng năng lực của anh có hạn, chỉ có nhà họ Lâm mới đủ mạnh để bảo vệ cô.
"Cô ấy là bạn học của tôi, tôi cũng từng xem bệnh cho mẹ cô ấy."
Lâm Uẩn Kiệt cười một tiếng: "Tôi nghe nói hình như nữ chính của bộ phim "Theo đuổi ánh sáng" cũng do anh giúp cô ấy nói với chủ tịch Giang."
Lâm Thâm nhìn anh ta một cái.
"Cô ấy đi lên bằng năng lực của mình, tôi không liên quan."
Lâm Uẩn Kiệt cười xấu xa: "Với xuất thân của cô ấy, chắc chắn cô ấy phải bỏ ra rất nhiều để có thể có được vai chính này? Cô ấy xinh đẹp như vậy, thân hình lại chuẩn." Anh ta nhìn Lâm Thâm, nói bằng khẩu hình miệng: "Ngủ chung có ngon không?"
"Ăn nói cho sạch sẽ một chút."
Lâm Thế Hằng khép máy tính lại, dựa vào salon: "Nếu con muốn yêu đương thì có thể chơi đùa một chút, ba không có vấn đề gì. Nhưng tuyệt đối không được kết hôn với cô ta. Nhà họ Lâm của chúng ta tuyệt đối không cho phép một ngôi sao không ra gì bước vào cửa."
Lâm Thâm nắm tay thành quả đấm: "Chủ tịch, mỗi một nghề nghiệp đều có giá trị của nó, đều đáng được tôn trọng. Hơn nữa chuyện của tôi cũng không liên quan đến ông."
Lâm Thế Hằng bị anh gọi như vậy, cảm thấy tính cách ngang bướng này giống y như đúc mẹ của anh.
Nhưng những lúc mà anh công kích lại như vậy có nghĩa là đây chính ra ranh giới cuối cùng của anh.
Sao nữ đó chính là nhược điểm của Lâm Thâm.
Trước đây Lâm Thế Hằng còn lo lắng không biết làm sao để điều khiển được đứa con này nhưng bây giờ ông ta đã nắm được con bài trong tay, tình thế sẽ nghịch chuyển trong nháy mắt.
"Anh, anh không được nói chuyện với bác hai như vậy." Lâm Uẩn Kiệt nói chen vào: "Mấy năm nay anh đã không ở bên bác và bà nội, như vậy là đã bất hiếu rồi. Hơn nữa anh còn là con trai duy nhất của bác, chơi với những người phụ nữ chẳng ra gì thì..."
"Tôi nói lại một lần nữa, nói chuyện cho sạch sẽ một chút." Lâm Thâm cau mày: "Nếu không thì câm miệng."
Lâm Uẩn Kiệt vội vàng xê lại gần Lâm Thế Hằng: "Bác hai, anh ấy hung dữ quá."
"Lâm Thâm, bây giờ chúng ta đang nói chuyện của con." Lâm Thế Hằng nghiêm túc nói.
"Tại sao chủ tịch không tự điều tra một chút, tại sao tôi lại sử dụng vệ sĩ? Lâm Uẩn Kiệt mua chuộc một nhà báo, tạo tin tức giả, cố ý bôi nhọ và hủy hoại tương lai của bạn họ tôi. Nhà họ Lâm đúng là có uy tín, cho nên tùy ý để cậu ta ỷ mạnh hiếp yếu, đổi trắng thay đen?"
"Bác hai, đừng nghe anh ấy nói bậy!" Lâm Uẩn Kiệt cãi bướng: "Con cũng không hiểu anh ấy đang nói gì..."
"Nghe không hiểu? Đây không phải là lần đầu tiên cậu làm ra những chuyện này. Trước đây, chỉ cần sao nữ nào vừa mắt cậu là cậu đều đưa người ra đến khách sạn, nếu người đó không làm theo ý cậu thì cậu sẽ hủy hoại người đó. Mục đích của việc đầu tư là như vậy sao?"
Lâm Uẩn Kiệt đứng lên: "Anh có chứng cứ gì! Đừng có vu oan giá họa."
"Tôi có thể đứng ở đây, đương nhiên là đã điều tra rõ." Lâm Thâm đưa tay vào túi, hạ xuống: "Tôi đã nhờ một người bạn làm ở cục kiểm toán điều tra một số thông tin về số tiền đầu tư của tập đoàn Hằng Thông, đó là một khoản nợ khó đòi."
"Bác hai, nhìn anh ấy đi! Anh ta còn nhờ cục kiểm toán kiểm tra chúng ta nữa, căn bản là không coi mình là người nhà họ Lâm." Lâm Uẩn Kiệt bình thường rất ngang bướng, có khả năng hô mưa gọi gió. Trước khi Lâm Thâm trở về, anh ta là cháu đích tôn của nhà họ Lâm, được mọi người hết sức cưng chiều.
"Tiểu Kiệt, con về trước đi." Lâm Thế Hằng nói.
"Được, vậy con đi trước, chờ bà nội xuất viện con sẽ đến thăm bác." Lâm Uẩn Kiệt đi tới bên cạnh Lâm Thâm, giơ ra một ngón tay, biểu cảm hung ác, sau đó rời đi.
Trong phòng khách cũng trở nên yên tĩnh, mưa bên ngoài cũng lớn dần, tạt vào kính cửa sổ khiến nó có những chấm tròn.
Lâm Thế Hằng nhìn Lâm Thâm nói: "Con vẫn ở khách sạn?"
"Đang tìm nhà."
Lâm Thế Hằng muốn kêu anh lại ngồi nhưng hai ba con đã xa cách mấy chục năm, trong chốc lát lại ở cùng một chỗ, đừng nói là Lâm Thâm mà ngay cả ông ta cũng cảm thấy không quen.
Vì vậy ông ta nói: "Con muốn đến công ty không?"
"Chủ tịch..." Lâm Thâm muốn từ chối, Lâm Thế Hằng giơ tay lên: "Ba đã xem lý lịch của con. Trước tiên hãy theo ba để làm quen công việc của công ty, sau đó sẽ sắp xếp cho con một chức vụ. Nhớ kỹ, con không có tư cách mặc cả. Nếu có muốn có sức mạnh của nhà họ Lâm thì đây là cái giá phải trả."
Lâm Thâm không nói gì nữa. Lâm Thế Hằng là người đã gây dựng nên công ty này, chỉ cần một lời nói là có thể bắt được điểm yếu của mình.
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
Lâm Thế Hằng cũng không muốn giữ anh lại, hai chân chéo nguẩy: "Tám giờ thứ hai, đến phòng làm việc báo danh. Ba không thích những người đến muộn."
Lâm Thâm đi ra khỏi nhà họ Lâm, mưa cũng đã tạnh.
Cơ thể căng cứng của anh đã thả lỏng phần nào. Trên đời này vẫn có cuộc gặp gỡ giữa hai ba con lại giống một cuộc thương lượng như vậy.
Điện thoại trong túi rung lên, anh lấy thì thấy cuộc gọi đến là của Kiều Tinh Lâm.
Thỉnh thoảng hai người họ cũng có trò chuyện với nhau trên Wechat, nhưng đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho anh.
Anh nhấc máy: "Alo?"
"Lâm Thâm phải không?" Một giọng nói thùy mị dễ nghe vang lên.
"Cô là..."
"Chao ôi, tôi là Hạ Đan, bây giờ anh đang ở đâu?" Hạ Đan cố ý hạ giọng.
Lâm Thâm không biết tại sao mình phải trả lời: "Gần villa Hoàng Long."
"Vậy tốt quá! Anh mau đến đây đi, xảy ra chuyện lớn rồi!"