- Editor: BlackObs
Buổi sáng ngày nghỉ thứ tư, Mục Tiểu Phàm gấp rút lên xe lửa về trường học.
Tới trưa là đến nơi, cô quải túi đồ nhảy bậc lên lầu ký túc xá, móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa nhưng sờ trong túi một hồi cũng không thấy chìa khoá ở đâu. Rà soát khắp người vẫn không tìm được, Mục Tiểu Phàm mang vẻ mặt "thôi tiêu đời rồi" ngồi bệt xuống trước cửa phòng.
Hồi sau bao tử réo ầm lên, Mục Tiểu Phàm cũng không xoắn xuýt chuyện chìa khoá nữa, trước hết phải ăn no bụng đã.
Ăn xong cô vác túi hành lý lang thang trong sân trường, thầm nghĩ bất quá đêm nay ngủ bên ngoài. Đột nhiên cô ngừng bước, đôi mắt lóe sáng, phấn khích vỗ tay một cái, lấy điện thoại di động ra ngồi xổm xuống, soạn một tin nhắn đáng thương gửi đi.
"Học tỷ, em không nhà để về rồi". Cuối tin còn kèm theo mặt khóc .
Hứa Hạ đang ngồi trên xe về trường, nhận được tin của Mục Tiểu Phàm, nàng cau mày nhắn lại: "Bị làm sao?".
"Em bỏ quên chìa khóa ở nhà, các bạn ngày mai mới tới, đêm nay em coi như đầu đường xó chợ rồi". Tin nhắn được gửi đi, Mục Tiểu Phàm lộ ra nụ cười xấu xa, chăm chú nhìn màn hình điện thoại chờ hồi phục.
"Chút nữa chị tới trường, đêm nay ngủ chỗ chị đi".
Trời ạ! Nữ thần kêu mình ngủ chung với nàng! Cùng nằm trên giường! Cùng đắp chung chăn!... Nhất thời trong đầu Mục Tiểu Phàm tràn ngập hình ảnh + rực rỡ sắc màu.
Tưởng tượng như vậy, Mục Tiểu Phàm lau nước miếng, cúi đầu đỏ mặt đoan trang nhắn lại: "...Vậy cảm ơn học tỷ". Thuận tay kết hợp thêm biểu cảm ngượng ngùng .
Mục Tiểu Phàm không kịp chờ đợi mang hành lý chạy đến phòng ký túc xá nữ thần, ngồi chồm hổm ở cửa, thiếu điều chỉ cần để bảng "Cầu mang về nhà, cầu bao nuôi" nữa là hoàn mỹ.
Hứa Hạ xách túi hành lý lên đến nơi, người kia mừng rỡ nhìn nàng, hấp tấp đứng dậy, nhưng vừa đứng liền bị lảo đảo, Hứa Hạ theo phản xạ đỡ lấy cô.
"Chân em tê rần." Ngồi xổm đợi hơn một tiếng, Mục Tiểu Phàm nghĩ nửa thân dưới không phải là của mình nữa rồi.
Trong lúc Mục Tiểu Phàm cúi đầu xoa chân, Hứa Hạ âm thầm mỉm cười, dìu cô đi vào phòng.
"Em ngồi chơi, chị quét dọn chút đã". Hứa Hạ bỏ hành lý qua một bên, xắn tay áo nói.
"Dạ". Mục Tiểu Phàm nắn bóp hai chân, nhe răng cười với nữ thần.
Sau nửa giờ, toàn bộ căn phòng trông gọn gàng sáng sủa hơn hẳn, Mục Tiểu Phàm thích thú nhìn bóng lưng Hứa Hạ, chăm chỉ như vậy quả nhiên là nữ thần cô thích.
"Một hồi chúng ta đi qua lớp học thêm, đêm nay em có thể ngủ ở đó". Hứa Hạ dùng khăn giấy lau tay nói.
Mục Tiểu Phàm giây trước gật đầu, giây sau lại thấy có gì đó sai sai, cô ngẩng đầu nhìn nữ thần, nghi ngờ hỏi: "Một mình em ngủ ở đó hả?".
Hứa Hạ "Ừ" một tiếng.
Mục Tiểu Phàm cắn môi dưới, nhăn nhó nói: "Ngủ một mình em sợ". Biểu cảm vô cùng sinh động lại còn pha chút e thẹn như sợ đối phương cười nhạo, thật ra trong lòng cô đang tự khen ngợi kỹ năng diễn kịch của chính mình.
Vì nữ thần thì mất mặt một chút có xá gì, hình tượng là gì có ăn được không.
Hứa Hạ nhướng mày nhìn cô suy ngẫm. Cuối cùng Mục Tiểu Phàm được như ý nguyện: ngủ chung giường với nữ thần.
Buổi tối hai người dùng bữa xong thì đến chỗ học thêm.
Chờ đến giờ đi ngủ, ý đồ xấu xa của Mục Tiểu Phàm chính thức nổi lên, cô lén nhìn nữ thần mặc đồ ngủ, không dám thở mạnh nuốt nuốt nước miếng.
Tiếng nuốt trong căn phòng yên tĩnh vang lên rõ mồn một khiến Hứa Hạ giương mắt nhìn về phía cô.
Mục Tiểu Phàm luống cuống tay chân cởi quần áo, miệng nói: "Ngủ thôi ngủ thôi".
Cô ngồi trên giường lột sạch trơn chỉ còn mỗi quần lót thì phát hiện mình quên cầm theo đồ ngủ, cô bối rối dùng áo ba lỗ che ngực lại, cười ngượng với nữ thần rồi vội vàng phóng tới túi hành lý tìm kiếm áo ngủ, hoàn toàn không biết tấm lưng trần cùng cái mông đầy đặn bị nữ thần nhìn không sót chút gì.
Trông theo bạn nhỏ bởi vì tìm kiếm đồ ngủ mà cái mông tròn cũng vô thức lắc lư, màu mắt Hứa Hạ dường như chuyển sắc tối đi.
"Tìm được rồi." Mục Tiểu Phàm thở phào, tròng váy ngủ ren màu hồng nhạt vào người, làm cho Hứa Hạ mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác.
"Ngủ thôi." Mục Tiểu Phàm đá dép lê, bò lên giường, chui vào trong chăn.
Chờ cô nằm ngay ngắn rồi Hứa Hạ mới đi đến bên giường xếp lại đôi dép bị Mục Tiểu Phàm đá lung tung, sau đó tắt đèn đi qua phía bên kia giường.
Một bên giường bị lún báo hiệu có người đã nằm xuống, tim Mục Tiểu Phàm đập thình thịch thình thịch, cô đè chặt tay lên ngực như muốn ngăn chặn tiếng tim đập lộ ra bên ngoài.
Qua thời gian thật dài, Mục Tiểu Phàm mới an tĩnh lại, cô nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ lờ mờ nhìn gò má người bên cạnh, thì thầm hỏi: "Học tỷ, chị ngủ chưa?".
"Chưa".
"Ờ". Mục Tiểu Phàm không nói gì thêm, yên lặng nhìn gò má đối phương, một chốc lại hỏi: "Học tỷ, chị ngủ chưa?".
"Chưa".
"Ờ". Mục Tiểu Phàm lại không nói gì, ngơ ngẩn nhìn gò má nữ thần, lát sau vừa tính hỏi tiếp thì Hứa Hạ đã nghiêng người sang đối mặt với cô, lời vừa tới miệng của Mục Tiểu Phàm vì thế trôi tuột vào bụng, cô xấu hổ vùi nửa đầu vào trong chăn.
"Em muốn hỏi gì?" Thấy Mục Tiểu Phàm không nói lời nào, Hứa Hạ đành lên tiếng trước.
"Không". Mục Tiểu Phàm phun ra một chữ, ít phút sau rầu rĩ nói: "Bây giờ mới chín giờ, em không có ngủ được nên muốn nói chuyện chơi với chị thôi".
"Ừ".
Mục Tiểu Phàm nghe nữ thần đồng ý, vui mừng ngóc ra khỏi chăn, vô thức nhích đầu lại gần đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Học tỷ, sau khi tốt nghiệp chị muốn làm gì?".
"...Không nghĩ tới". Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, Hứa Hạ chậm rãi nói.
Giờ phút này tâm tư Mục Tiểu Phàm hoàn toàn chìm đắm ở đời trước, khi cô nhìn thấy nữ thần lần đầu tiên, ánh mắt thờ ơ lạnh lùng, khoé miệng nhẹ nhếch lên mỉm cười, tất cả đều câu dẫn tâm hồn cô.
"Chị xinh đẹp như vậy, em nghĩ chị không làm minh tinh thì thật lãng phí." Mục Tiểu Phàm nói thầm, vừa ngẩng lên đập vào mắt là gương mặt nữ thần gần kề, cô hết hồn giật người về phía sau xém chút té lăn xuống đất.
Hứa Hạ kịp thời choàng tay kéo người cô lại, giúp Mục Tiểu Phàm tránh khỏi một trận ê mông.
"Làm em sợ muốn chết." Mục Tiểu Phàm chưa hoàn hồn nằm co trong lòng Hứa Hạ, khi bình tĩnh lại mới ý thức được tư thế nằm của mình, mặt mày phút chốc đỏ bừng.
Hứa Hạ rút tay về, nằm lại thẳng người, thản nhiên nói: "Ngủ đi".
"Uhm". Mục Tiểu Phàm rạo rực rúc đầu vào chăn, tay che mặt không kiềm chế được sung sướng, nữ thần vậy mà đã ôm mình, mình vậy mà lại được nằm trong lòng nữ thần!
Bên kia Mục Tiểu Phàm phấn khích, bên này Hứa Hạ không thể trấn an được tim mình, ngón tay còn lưu xúc cảm mềm mại khiến nàng vô thức nắm chặt bàn tay lại, nhắm nghiền hai mắt.
Vậy là một người chật vật bình ổn tâm tình, một người thì hưng phấn mỉm cười mãn nguyện, đêm trôi qua như thế.
?