Ngoài trước cửa phòng Nhược Duẫn, một bác gái thoạt nhìn có nét quen mắt đang mỉm cười với Ấn Hàn. "Người là..." Ấn Hàn nhíu nhíu mày, đột nhiên ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ hiện ra một bóng người, vội vã đáp lời, "Chào bác gái, bác đến tìm Nhược Duẫn tỷ sao?" Ấn Hàn tuy đã cố gắng làm ra vẻ mặt bình tĩnh, thế nhưng đột nhiên nhịp tim tăng nhanh vì trước giờ cô cũng không quen nói dối bao giờ, bàn tay cất trong túi áo nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Nhưng mà con bé không có ở nhà." Mẫu thân Nhược Duẫn đối với cô gái nhỏ ở trước mắt vậy mà lại rất có hảo cảm, trước đó bà được Ấn Hàn dìu vào trong phòng nghỉ, bà vẫn chưa có quên. "Vậy sao?" Trong lòng Ấn Hàn lén lút tự nhủ, vào giờ phút này Nữ vương đại nhân đương nhiên không có ở trong nhà rồi, ước đoán bây giờ nàng cách nơi này không đến thước, chính là đang ở trên giường của mình ngủ say.
"Chắc là Nhược Duẫn tỷ còn đang làm việc, chưa có trở về đó bác." Sâu trong đáy lòng Ấn Hàn bây giờ đang cảm thấy khinh bỉ hành động của mình, nhưng mà, cũng thật khó xử cho cô, chẳng lẽ lại đứng trước mặt mẹ vợ tương lai (?) nói là con gái của bà đang nằm ở trên giường của mình.
(?) cái này tác giả chấm hỏi đó, tự viết tự chấm hỏi luôn
"Có lẽ là vẫn còn sớm, con bé còn đang ngủ, để ta gõ cửa lại xem." Nói rồi, Lâm mẫu lại xoay người sang cửa phòng Nhược Duẫn, tự tay nhấn chuông cửa.
"Đừng... " Ấn Hàn bước một bước thật dài xông tới, cho xin đi, hiện tại cũng không thể gây ra tiếng động lớn như vậy, nếu như không cẩn thận làm cho Nhược Duẫn thức giấc, nàng lại bởi vì tò mò mà mở cửa đi ra, mình không phải sẽ cực kì xấu hổ hay sao, mới chỉ nghĩ đến cảnh tượng kì lạ đó, Ấn Hàn liền lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
"Điện thoại của ta, con bé hầu như sẽ không nghe." Lâm mẫu thở dài, chú ý tới nguyên liệu nấu ăn trong tay Ấn Hàn. "Không mời ta vào nhà ngồi một chút sao, vừa đúng lúc được nếm thử tài nấu nướng của con, nghe nói con là một đầu bếp rất lợi hại." Lâm mẫu cười, đề nghị rất là tự nhiên.
"Dạ, nhưng mà hôm nay không tiện cho lắm." Ấn Hàn lấy hết dũng khí nhìn về phía Lâm mẫu đôi mắt sáng lên. "Hôm nào, chúng ta đến nhà hàng của con đi, nhất định con sẽ tự mình phục vụ người." Lâm mẫu tuyệt đối không thể đi vào trong phòng của mình được!!!
"Được được, là do ta quá mạo muội." Nhìn dáng vẻ cự tuyệt của cô gái ở trước mặt có chút ngoài ý muốn, nghĩ lại hai người chẳng qua là hai người xa lạ gặp mặt, nghĩ vậy Lâm mẫu cũng thoải mái hơn một chút, sau khi chào hỏi qua loa, lại xoay người nhìn thoáng qua cửa lớn ở phía sau đang đóng chặt, liền yên lặng rời đi.
"Phù... " Ấn Hàn có chút băn khoăn thở hắt ra, nhìn thấy cửa thang máy ở trước mắt chậm rãi đóng lại, cô khổ não gãi gãi đầu, lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng của mình, cởi giày, đi vào phòng khách, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện Nữ vương đại nhân đã rời giường, trong phòng cũng không có nàng, Ấn Hàn mang theo chút hiếu kỳ, tìm khắp xung quanh, rốt cuộc lại tìm được nàng ở một căn phòng nhỏ rất khó tìm thấy.
Nữ vương đại nhân lúc này đang ở bên trong phòng nhìn xung quanh tìm kiếm cái gì đó. Quần áo rộng dài gần như đã đến giữa đầu gối Nhược Duẫn, lộ ra đôi chân dài trắng nõn đẹp đẽ hơn ai hết. Hình như là muốn nhìn rõ hơn bức ảnh chụp treo trên tường, Nữ vương đại nhân hơi hơi nhón chân, đầu ngẩng lên để lộ ra chiếc cổ trắng xinh cực kì mê người, vẻ mặt đang nhìn rất tập trung.
Ấn Hàn nhẹ nhàng bước tới, đem người con gái xinh đẹp ở trước mắt ôm vào trong ngực, vòng qua eo Nhược Duẫn, hơi hơi dùng sức, để chân trần của nàng có thể dẫm lên trên giày của mình. "Sao lúc nào chị cũng không mang dép lê hết? Như vậy rất dễ cảm mạo." Ấn Hàn giả vờ tức giận cọ cọ trên gò má của Nữ vương đại nhân, trong giọng nói tràn đầy sủng nịch. "Đừng nghịch mà, không phải là đã có em sao?" Nhược Duẫn đưa tay qua, ôn nhu xoa đầu đứa trẻ này. "Là hình của chị à?"
Ấn Hàn nhìn sang, trên tường đúng là tấm hình chụp Nhược Duẫn, bởi vì lúc đó cô cảm thấy chụp lại được khoảnh khắc ấy thật sự rất tuyệt, cho nên cố ý đem phóng lớn ra treo ở nơi này "Thích không? Hình này là em chụp đó." Ấn Hàn bày ra vẻ mặt giống y như đứa trẻ đang chờ đợi được khen ngợi.
Nhược Duẫn nhìn chính mình trong tấm hình kia, lúc này hình như là nàng mới vừa đạt được một giải thưởng có tiếng trong lĩnh vực âm nhạc, đồng nghĩa với việc những nỗ lực trong nhiều năm ca hát của nàng cuối cùng cũng được mọi người công nhận. Nàng đang cầm chiếc cúp nhỏ kia, mỉm cười rất tự nhiên, trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, nhưng trong một khoảnh khắc bước xuống sân khấu kia, khóe mắt nàng rơi xuống một giọt lệ, mà tấm hình này vừa vặn đã bắt đúng khoảnh khắc chỉ trong nháy mắt ấy, cố ý dùng phông nền trắng đen, nụ cười đi cùng nước mắt, càng làm tấm hình có giá trị nghệ thuật hơn.
"Nếu như chị bước vào căn phòng này sớm hơn một chút, có thể đã phát hiện ra sớm hơn rồi." Nhược Duẫn chỉ chỉ hướng về mặt tường treo đầy hình chụp của mình, khung ảnh được dùng là loại rất tỉ mỉ, trên bàn là các loại thiết bị chụp ảnh được vệ sinh rất sạch sẽ, thuận tay lật lật những quyển tạp chí trong mấy năm qua đặt trên giá, thậm chí ngay cả những bài phỏng vấn lúc nàng mới bước chân vào ngành giải trí cũng có.
"Đây là chữ kí đầu tiên chị kí cho em mà." Nhược Duẫn có chút đắc ý, hướng người mình yêu giơ giơ đĩa nhạc trong tay, trên bìa đĩa hiện ra chút hư vị của năm tháng, phía trên là chữ kí non nớt cùng vài câu chúc phúc đơn giản. "Đúng vậy, khi đó em đã bị chị mê hoặc rồi." Ấn Hàn nhàn nhạt thổi một hơi vào tai Nhược Duẫn, nghĩ lại, cũng là chuyện của sáu năm trước rồi, trên mặt Nhược Duẫn có một chút phiếm hồng, vô ý thức chạm vào gương mặt mình trên bìa đĩa.
"Cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, em không thấy mệt mỏi sao?" Cười một tiếng, đáy lòng Ấn Hàn mềm nhũn, nhẹ nhàng dời tầm nắt, nhìn đến Nữ vương đại nhân trong mắt đang có chút tránh né. "Chị cũng đã già đi, khẳng định cũng không còn sức sống tươi trẻ so với trước đây nữa, em luôn dõi theo chị như vậy, chắc chắn cũng đã rất mệt." Thanh âm Nhược Duẫn thật thấp, trong giọng nói mơ hồ lộ ra sự thiếu tự tin.
"Là bởi vì có một nghệ sĩ tên Nhược Duẫn nên mới có sự ra đời của Bunny, cũng bởi vì tình yêu với Nhược Duẫn mà Ấn Hàn này mới có thể tồn tại." Ấn Hàn để cho hai cái trán chạm vào nhau, nhãn thần sáng rực, "Khi nào chị không còn khả năng đứng trên sân khấu để biểu diễn, khi nào em không còn khả năng tiếp tục theo đuổi những hành trình của chị, thì chúng ta vẫn có thể ở cùng một chỗ với nhau, sống một cuộc sống của những người yêu nhau mà, không phải sao, làm thế nào lại mệt đây?"
Ấn Hàn cong cong khóe miệng, "Bộ dạng này không phải của Nữ vương mà em quen biết nha, không nên suy nghĩ nhiều, bây giờ là lúc dùng bữa sáng." Cùng lúc với tiếng hét kinh hãi thì Nhược Duẫn đã bị Ấn Hàn bế lên, có chút oán trách mà liếc mắt một cái, đứa trẻ thích giở trò này, Nữ vương đại nhân trong lòng có một sự cảm động vô hình, nắm thật chặt cánh tay đang ôm mình, em ấy chính là lễ vật trời ban, mà cả đời này nàng cũng chỉ có thể yêu một người, chính là em ấy.
Dùng chân kéo cái ghế ra, Ấn Hàn cẩn thận đem Nhược Duẫn đặt trên ghế, rồi lại giúp nàng mang dép lê vào. "Chị đã rửa mặt xong rồi phải không? Bữa sáng đến ngay đây." Nhược Duẫn gật đầu một cái, ngay cả kem đánh răng cùng bàn chải thậm chí khăn mặt em ấy cũng đã chuẩn bị cho nàng, toàn bộ những việc này khiến cho lòng nàng cảm thấy ấm áp không nói ra thành lời.
Rất nhanh, Ấn đầu bếp một tay bưng một đĩa sandwich đã nướng xong, một tay cầm ly sữa tươi đi ra, tự nhiên múc hai muỗng bột yến mạch, rót vào vào một ít sữa tươi nguyên chất, đem sandwich gói vào một miếng giấy bạc, rồi đưa đến trước mặt người yêu, "Nhanh ăn đi, em đã cố ý bỏ thêm nước tương theo sở thích của chị." Nhận lấy sandwich từ tay Ấn Hàn, Nhược Duẫn cắn một cái thoạt nhìn có vẻ rất mê người, gật đầu khen ngợi.
Ấn Hàn nhìn Nữ vương đại nhân miệng phồng lên giống như một con sóc nhỏ, mắt sáng rực lên, Ấn Hàn không tự chủ sờ sờ tóc của nàng "Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ." Đột nhiên như nhớ tới cái gì, Ấn Hàn chớp chớp mắt, "Phải rồi, Nhược Duẫn, vừa nãy ở cửa em đụng phải một người." Nữ vương đại nhân trái lại không có để ý, ra hiệu bảo cô nói tiếp, "Là mẹ của chị đó... " Trước đây đã từng nghe qua quan hệ của Nhược Duẫn cùng người nhà không được tốt cho lắm, thậm chí có thể nói là có một chút hời hợt, đây là nguyên nhân khiến cho cô do dự rốt cuộc có nên nói cho Nữ vương đại nhân biết hay không.
"Vậy sao, tìm chị sao?" Nháy mắt một cái, Nhược Duẫn tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào của bánh mì mà nàng đang ăn "Thế nào, bây giờ đã rời đi chưa?"
"À, bởi vì hiện giờ chị đang ở chỗ của em, cho nên em nói là chị có thể bởi vì công tác cho nên vẫn chưa trở về." Ấn Hàn lỗ tai có chút hồng, rốt cuộc là đối với lời nói dối của mình lúc nãy vẫn có chút tự trách. "Chị, chị có muốn gọi điện thoại cho bác gái nói một tiếng không?" Nghĩ đến lúc rời đi bóng lưng Lâm mẫu có chút tịch mịch, đáy lòng Ấn Hàn thấy không đành lòng.
"Không sao đâu, chị sẽ gọi lại sau, nhưng là... " Nhược Duẫn dừng một chút, mang theo vẻ mặt trêu chọc Ấn Hàn "Có phải em rất khẩn trương không, đây là lần đầu tiên em gặp mẹ chị mà." Rốt cuộc cũng để cho em ấy cảm thụ tư vị diện kiến trưởng bối một lần xem thế nào, đối với lần trò chuyện ngoài ý muốn với mẹ em ấy mấy hôm trước, Nữ vương đại nhân vẫn còn mang khó chịu trong lòng, "Hẳn là không có hỏi em cái gì chứ?" Tay dừng múc yến mạch lại, Nhược Duẫn hỏi thêm một câu.
"Không có, cũng chỉ là chào hỏi qua loa thôi." Nếu đã quyết định ở cùng một chỗ, đối với chuyện có thể bị trưởng bối làm khó dễ, Ấn Hàn ngược lại cũng không phải là vô cùng sợ hãi. Bất quá, Ấn Hàn nhìn đến khuôn mặt lạnh nhạt của Nhược Duẫn, mặc dù cô phải thừa nhận Nữ vương đại nhân đúng là một diễn viên xuất sắc, gần như là không tìm ra được một khuyết điểm nhỏ nhặt nào, nhưng mà dù sao cô cũng là người rất đỗi thân thuộc với nàng, nhìn thấy rõ ràng trong mắt nàng có điều gì che giấu, Ấn Hàn do dự trong chốc lát, có nên hỏi rõ để chấm dứt những nghi vấn trong lòng mình hay không, cuối cùng cô vẫn thấy không hay lắm nếu đi hỏi thẳng quan hệ giữa nàng cùng mẹ nàng đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay theo lịch trình thì Nữ vương đại nhân sẽ đến Studios chụp hình, thu dọn xong tất cả, hai người đi ra cửa tiểu khu, Nhược Duẫn nhìn thoáng qua thấy một chiếc xe rất dễ dàng nhận ra ở khúc quanh kia, nhẹ nhẹ cười cười, "Ấn Hàn!" Nàng gọi to tên người yêu trước mặt.
Ấn Hàn quay đầu, đột nhiên bị hơi thở của người trước mặt làm cho sửng sốt, ở trên môi, chính là xúc cảm ôn nhu mềm mại. "Chụt... " Vốn là đang ở một nơi tĩnh lặng nên âm thanh nghe được cực kì rõ ràng, "Chị, có chuyện gì vậy?" Ấn Hàn vòng tay ôm lấy con mèo nhỏ trước mặt, khó có dịp Nữ vương đại nhân chủ động một lần, "Đây là tưởng thưởng cho em, về bữa sáng." Nhược Duẫn nhẹ véo trên khuôn mặt con gái trắng noãn của Ấn Hàn, vừa cười vừa hướng bên kia liếc nhìn, đã chứng kiến rồi chứ gì, cô gái này chính là người mà nàng phải bảo vệ cả đời.
"Được rồi, đừng quấy nữa." Ấn Hàn nghiêng người, đem con mèo nhỏ hôm nay có những hành động lạ lùng này, an ổn ngồi vào vị trí ghế phụ, giúp nàng thắt dây an toàn, sau đó mang tâm tình cao hứng mà ngồi trên ghế lái, đưa Nữ vương đại nhân đi công tác, đây đúng là việc cô thích làm nhất lúc này.
Xe, rất nhanh chuyển bánh. "Chúng ta cũng trở về đi." Thanh âm có chút già nua "Được." Im lặng một hồi rồi nhìn vào kính chiếu hậu, vị phu nhân có vẻ như rất mệt mỏi, dựa đầu vào chỗ ngồi nhắm mắt lại.
"Đi điều tra một chút đi." Trầm mặc một lúc lâu, vị phu nhân yếu ớt nói một câu, cô bé này, bà ngược lại bắt đầu có chút tò mò đâu.
-------------
Editor: Tử Mặc
Mặc: có thể bạn chưa biết, Mặc rất thích đọc truyện ngược cười thân thiện, cái đôi này... ais, thôi, ai thích sủng ngọt thì bơi hết vào đây đi.
Lõm: có thể Mặc không biết, em thích đọc bad ending lắm =)))