Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, ánh đèn mãnh liệt chiếu thẳng vào mặt, Nhược Duẫn theo bản năng nháy mắt một cái.
"Chúc mừng em !" Chân Chân vô cùng cao hứng chúc mừng cô gái bên cạnh mình, từ ca sĩ chuyển thành diễn viên, cần có bao nhiêu gian khổ cùng áp lực cũng không phải bàn cãi nữa. Hơn nữa 《 mặt nạ 》 còn là bộ phim điện ảnh thuộc đề tài nhạy cảm, quay phim đương nhiên gặp không ít áp lực, Ứng Chân cũng là người vừa mới giành được giải thưởng Kim Mã, nàng hiểu rõ áp lực ảnh Ảnh Hậu phải chịu lớn như thế nào, ánh mắt của mọi người trong khán phòng đều đổ dồn hết lên người bạn, cần phải chịu bao nhiêu áp lực liền có bấy nhiêu áp lực, dưới tình huống như vậy bạn vẫn phải tươi cười, thật không dễ dàng.
Nhược Duẫn được Ứng Chân ôm vào trong lồng ngực, còn nghe thấy vô số lời chúc mừng bên tai, MC đang không ngừng nhắc nhở nàng lên sân khấu nhận giải, Nhược Duẫn mỉm cười gật gù, giờ khắc này nàng mới ý thức được nàng đã thắng giải, trên màn ảnh lớn là hình ảnh của nàng. Nữ vương đại nhân nhấc váy tiến lên sân khấu, hơi mím môi, tiếp nhận lấy cúp nhỏ trong tay, mọi người bên dưới khán đài đều đang đổ dồn ánh mắt về phía nàng, tiếng hò hét như thường lệ vang lên, nàng đứng trên sân khấu hít một hơi thật sâu, nắm chặt micro.
"Lời đầu tiên tôi xin gửi lời chào tới tất cả mọi người trong khán phòng ngày hôm nay. Tôi chân thành cảm ơn ban giám khảo đã trao cho tôi giải thưởng này, tiếp theo là gửi lời cảm ơn tới đoàn phim đã sát cánh cùng tôi trong hơn tháng quay 《 Mặt nạ 》, Lý Huệ là nhân vật vô cùng trọng yếu đối với tôi, rất cảm ơn đạo diễn đã tin tưởng tôi, trao cho tôi một vai diễn quan trọng như vậy." Dừng lại một chút, Nhược Duẫn chuyển hướng về ống kính, trong mắt lấp lóe lệ quang, mỉm cười ôn nhu, "So với việc tôi nhận được chiếc cúp này trong tay, những điều tôi nhận được từ vai diễn này còn nhiều hơn thế, cảm ơn tất cả mọi người."
Ứng Chân nhìn cô gái trên khán đài lung linh tỏa sáng kia, mỉm cười, nàng nhìn Nhược Duẫn nói xong lời cảm ơn liền nhanh chóng rời đi, thật giống như nàng năm đó, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì làm cho Nhược Duẫn vốn dĩ là một người lạnh lùng thờ ơ với thế thái giờ đây lại cứng rắn không chịu chùn bước như vậy, thế nhưng, Ảnh Hậu cũng vững tin, người yêu Nhược Duẫn, và cũng được Nhược Duẫn đáp lại tình cảm hẳn là đứa trẻ may mắn nhất trên thế gian này.
Nhược Duẫn không muốn lưu lại lễ trao giải này thêm phút giây nào nữa, nhưng dường như có thế lực nào đó muốn giữ nàng ở lại, dù nàng có cố như thế nào cũng không thoát ra được, phía sau chợt vang đến tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại, thấy chính là Tiểu Ái cùng Vương Tử.
"Nhược Duẫn tỷ, chị làm sao lại cứ như đứa trẻ chạy đi vậy ? Bên trong có nhiều phóng viên như vậy, ngày mai chẳng mấy chốc sẽ có bài báo đăng, nói chị không coi trọng lễ trao giải này." Tiểu trợ lý ngày hôm nay đã rất mệt mỏi, trong nước đang xảy ra chuyện làm cho nàng muốn sứt đầu mẻ trán, điện thoại thì không ngừng bị réo, còn phải dùng trăm phương ngàn kế giữ kín bí mật với Nhược Duẫn, lúc thấy Nữ vương đại nhân nhà mình đạt được giải thưởng, nàng mới thả lỏng tâm trạng được ra một chút, lại thấy Nữ vương nhà mình đột phá vòng vây chạy ra ngoài mà cả kinh.
Liếc nhìn Vương Tử một chút, Nhược Duẫn chuyển ánh sang Tiểu Ái, chăm chú dò hỏi, "Tiểu Ái, xảy ra chuyện gì phải không ?"
"Nhược Duẫn tỷ, chuyện tình cảm của chị....chuyện tình cảm của chị bị lộ rồi." Tiểu Ái cắn môi, rốt cục vẫn nói ra, "Hơn nữa, Đại Thần. . ." Vương Tử nhìn sắc mặt của Nhược Duẫn lúc này trắng xám, vội vàng kéo kéo Tiểu Ái.
"Làm sao vậy, Đại Thần làm sao ?" Nhược Duẫn siết chặt ngón tay, nhìn dáng vẻ hai người trước mặt như muốn nói rồi lại thôi, trong lòng đột nhiên hiểu ra cái gì, "Là Ấn Hàn, tất cả mọi người biết chuyện rồi ?" Vì lẽ đó, mới có dáng vẻ bất an như vậy, quả nhiên, bất cứ chuyện gì nàng cũng đều có linh cảm a.
"A, Trương tỷ nói không muốn chị nhúng tay vào chuyện này, Ấn Hàn sẽ tự xử lý." Mặc dù có chút không đành lòng, Vương Tử vẫn là truyền tới ý tứ của Trương tỷ.
"Em ấy tự xử lý ? Lẽ nào ý công ty là muốn để một cô gái chịu hết trách nhiệm hay sao ?" Ngữ khí của Nhược Duẫn tràn đầy trào phúng.
"Ừ, ý của công ty bây giờ là muốn phủ nhận." Khó khăn lắm tiểu trợ lý mới nặn ra được mấy chữ này, nàng cũng là một trong những người hiểu rõ chuyện tình cảm của người, trong lòng nàng lúc này cũng không thoải mái chút nào, tuy rằng chuyện phủ nhận là ý kiến của Đại Thần, nhưng công ty làm như vậy cũng quá thất đức đi.
"Đưa điện thoại cho chị."
Nhược Duẫn căn bản không có cách nào hình dung cảm thụ trong lòng nàng lúc này, đứa bé này, quả nhiên vẫn là đem mình bảo vệ chặt chẽ ở phía sau, sau đó một mình chống lại tất cả chỉ trích, người bên nhau lâu như vậy, vào lúc gian nan nhất lại không để nàng cùng với em ấy chống lại thế gian. Phủ định tình yêu, cứ như vậy phủ định đi tất cả tình cảm của người sao ? Nhược Duẫn cắn chặt môi trong vô thức, nàng nhìn vào màn hình điện thoại mới chợt phát hiện ra, nàng cùng Ấn Hàn lệnh múi giờ, bây giờ gọi có ổn không ?
"Alo, Nhược Duẫn à ?" Là giọng nói tràn đầy sủng nịnh cùng hờ hững quen thuộc của cô ấy.
"Em có xem trực tiếp hay không ? Chị đoạt giải rồi."
"Vâng, chúc mừng chị......."
"Chị biết rồi."
"Hả, biết gì cơ ?" Ấn Hàn có chút khổ não xoa xoa thái dương mình, nhanh như vậy Nữ vương đại nhân đã biết rồi, quả nhiên vẫn không thể tin tưởng Vương Tử, Ấn Hàn yên lặng thở dài.
"Em, hiện tại thế nào ?" Trong nước giờ cũng khoảng h chiều, tính toán thời gian tin đồn bị tung lên cũng đã khoảng tiếng rồi.
"Em rất khỏe." Ấn Hàn nhìn màn hình máy tính tràn đầy lời bình luận ác ý, sắc mặt có chút tái nhợt, tin đồn bị tung lên mạng có vô số những bình luận không tốt, năm sống trên đời này, Ấn Hàn chưa từng bị người khác nhục mạ như thế, Ấn Hàn cười cượt, như vậy cũng tốt, như bọn họ nói, mình là người cầm đầu, vì lẽ đó tất cả búa rìu dư luận sẽ hướng về phía mình, cũng sẽ buông tha cho Nhược Duẫn, mình nhất định phải toàn lực bảo vệ Nhược Duẫn.
"Không cần lo lắng cho em, sau khi kết thúc lễ trao giải ngày hôm nay, chị hãy nghỉ ngơi cho thoải mái," Giọng nói của Ấn Hàn trầm thấp nhưng ấm áp vô cùng.
"....Được, chị là người yêu của em, chị có thể đề ra một nguyện vọng không ?"
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói mà Ấn Hàn luôn luôn mong nhớ, Ấn Hàn ngớ ngẩn, "Ừ."
"Tắt điện thoại di động, đóng máy tính, ngoan ngoãn nằm trên giường." Chờ chị trở về, trước khi chị trở về, em nhất định phải khỏe mạnh.
"Được." Đôi mắt Ấn Hàn có chút ướt, tuy rằng cảm thấy như thế thật có lỗi với Nhược Duẫn, có điều nếu như vì Nữ vương đại nhân, thỉnh thoảng nói dối cũng có thể chấp nhận được đi.
Sau khi gác máy, Nhược Duẫn có chút nóng nảy dặn dò Vương Tử, "Lập tức đặt vé máy bay."
"Vâng, Nhược Duẫn tỷ, ngày nữa chị có lịch chụp hình quay phim, bây giờ đi về......." E là không thích hợp đi, Vương Tử lo lắng nhìn Nữ vương đại nhân nhà mình, nếu như bây giờ Nhược Duẫn về nước, sự việc e rằng càng khó giải quyết.
"Chị bây giờ về thu dọn hành lý." Nhược Duẫn nhìn đồng hồ, giờ cũng đã gần sáng, "Mau chóng, các em chỉ cần nhớ kĩ một điều, các em là trợ lý của chị, nếu xảy ra chuyện gì chị sẽ chịu trách nhiệm." Vương Tử mím mím môi, tại sao vào giây phút quan trọng mình lại là người nhát gan như vậy ? Do dự một hồi, Vương Tử lập tức bấm điện thoại, đặt vé máy bay gần nhất, Nữ vương đại nhân đã yêu cầu, một fan ruột như nàng đương nhiên sẽ tuân lệnh.
"Alo, Chào cháu, xin hỏi, nhà số là nhà của Ấn Hàn phải không ?" Là giọng nói của bác bảo vệ hay cười tít mắt kia, Ấn Hàn hơi kinh ngạc.
"Bác là bảo vệ tòa nhà này, hiện tại ở bên ngoài có rất nhiều phóng viên, các bác ở bên này tận lực ngăn cản, trong thời gian ngắn bọn họ không thể vào được, có điều để ngừa vạn nhất, mấy ngày này....tốt nhất là cháu không nên ra ngoài, nếu cần cái gì, có thể gọi cho chúng ta bất cứ lúc nào."
Đầu dây bên kia cơ hồ có thể nghe thấy tiếng huyên náo, Ấn Hàn cười cợt, nhanh như vậy đã tra ra được địa chỉ nhà mình, quả nhiên, trên thế giới này chẳng có điều gì phóng viên không làm nổi.
"Vâng ạ, cháu đành làm phiền các bác vậy." Khe khẽ thở dài, tình hình này chắc phải thuê vị sĩ riêng rồi.
"Nhược Duẫn, chị có muốn suy nghĩ lại chút không ? Em thấy tình hình này mà đi tìm Ấn Hàn không phải là ý tưởng khả thi."
Vương Tử liếc mắt nhìn hình ảnh Nữ vương đại nhân phản chiếu qua gương chiếu hậu, nhẹ giọng kiến nghị, ba người vừa mới xuống máy bay, còn chưa kịp thở một hơi, lại phi như bay từ sân bay về nhà.
"Phóng viên đã bao vây kín tòa nhà rồi."
Nhược Duẫn nhíu chặt lông mày, những bình luận trên mạng cũng không nằm ngoài dự liệu của nàng, tình hình này quả thực không ổn, trên Weibo cũng sớm nổ ra hỗn chiến, sau khi thân phận của Ấn Hàn bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, bắt đầu xuất hiện một số người trước giờ không quen tự dưng xuất hiện, nhận là người quen của Ấn Hàn rồi chỉ trích Ấn Hàn, cũng có một số người ship người thành một đôi, nhưng một số người này cũng bị những người còn lại nhấn chìm trong gạch đá.
Thật vất vả lắm mới trà trộn qua đám phóng viên, Nhược Duẫn ngẩng đầu, nhìn cửa phòng quen thuộc, đột nhiên do dự chút, suốt thời gian qua nàng chỉ mong chờ khoảnh khắc này, nhưng giờ đây, khi nàng đứng cách cô ấy không tới thước, trong lòng nàng bắt đầu run sợ, mặc dù biết Ấn Hàn nhất định sẽ đón nàng bằng nụ cười ấm áp rồi ôm chặt lấy nàng, sẽ làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, thế như nàng không có cách nào chịu đựng để Ấn Hàn nhận hết búa rìu của xã hội chỉ vì bảo vệ nàng, nếu như là người bình thường, hai người nhất định sẽ vô ưu vô lo dắt tay nhau dưới ánh mặt trời, nhưng là, bởi vì cô ấy yêu nàng - là một người nổi tiếng, vì vậy mới phải gánh chịu những nhục mạ kia.
Nhược Duẫn thở dài, rốt cục vẫn lấy chìa khóa mở cửa. Trong phòng rất yên tĩnh, mặc dù là ban ngày, nhưng rèm cửa sổ bị che kín, ánh sáng trong phòng cũng không nhiều lắm. Trong phòng khách ngổn ngang máy tính cùng một ít tư liệu, nhìn qua cũng đủ để đoán chủ nhân ngôi nhà ngày tâm trạng đang hoảng loạn thế nào. Nàng đi vào, đẩy cửa phòng ngủ Ấn Hàn ra, nằm trên giường kia là đứa bé nàng luôn mong nhớ, cơ thể hơi cuộn lại, thật giống như dáng nằm của đứa trẻ mới sinh, dường như nghe được âm thanh, Ân Hàn giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Nhược Duẫn chưa bao giờ cảm thấy đau lòng như vậy, nhìn đôi mắt vốn dĩ trong sáng như đứa trẻ kia, giờ khắc này nhìn về phía nàng tràn đầy cảnh giác cùng bất an, nhưng mà, ánh mắt ấy tràn đầy ấm áp cùng sủng nịnh, trên mặt đứa bé ấy....là nụ cười chân thành nhất thế gian.
"Sao đã trở về rồi ? Không phải chị còn chụp hình hay sao ?" Ấn Hàn đi xuống giường, che giấu đi tóc tai rối loạn của mình, nhẹ nhàng ôm lấy Nữ vương đại nhân, mang theo chút làm nũng, đem đầu đặt lên bả vai nàng.
Nhược Duẫn bị cô ấy dùng bộ dạng lười biếng làm nũng kia mê hoặc, nhất thời quên mất phải nói điều gì, nhìn thấy bộ dạng Ấn Hàn như vậy, Nhược Duẫn vô cùng đau lòng, nàng giang rộng cánh tay, đem đứa bé kia ôm chặt trong lồng ngực.
"Chị rất lo lắng cho em." Trong giọng nói của Nữ vương đại nhân mang theo trách cứ cùng hổ thẹn, "Chị là người yêu của em, không phải là búp bê sứ trốn ở phía sau em, tại sao lại gạt chị, một mình gánh chịu tất cả công kích ?"
"Bời vì chị là Nhược Duẫn a." Ấn Hàn có thể cảm nhận được tâm trạng Nhược Duẫn lúc này, người con gái này nhất định sẽ không để mình gánh chịu một mình, Ấn Hàn rúc rúc đầu vào cổ Nhược Duẫn.
"Rất lâu trước đây, khi nhìn thấy chị, em đã tự nhủ với lòng mình, vĩnh viễn đứng ở phía sau bảo vệ chị." Bời vì yêu Nữ vương đại nhân đến say đắm, cũng bời vì nàng là Nhược Duẫn, vậy nên chuyện tình cảm này vĩnh viễn không thể dắt tay dưới ánh nắng mặt trời.
"Vì lẽ đó em phủ nhận rất cả tình cảm của hai đứa mình ? Bời vì chị là minh tinh màn bạc, tuyệt đối không để chuyện này làm ảnh hưởng đến tiền đồ của chị ?" Trầm mặc hồi lâu, Nhược Duẫn đột nhiên nở nụ cười, chọc chọc ngón tay vào đầu đứa nhỏ.
"Hóa ra đầu óc em vẫn cổ hủ như các cụ thời xưa, hi sinh bản thân mình để bảo toàn cho người mình yêu, nghe cũng thật là cao thượng a !!!" Nàng đột nhiên lùi lại vài bước, hơi giơ mặt Ấn Hàn lên, mạnh mẽ hôn xuống, Ấn Hàn kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Từ trước đến giờ Nữ vương đại nhân hôn vô cùng ôn nhu a, coi như là chủ động, cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt), giờ khắc này lại vô cùng bá đạo, Ấn Hàn chưa bao giờ thấy nàng như vậy.
"A." Ấn Hàn bị đau khẽ kêu lên một tiếng, nhìn đôi mắt giảo hoạt của Nhược Duẫn, lại còn nghịch ngợm nháy mắt một cái, "Biết rõ tình hình không báo, còn tự ý chiến đầu một mình, Phạt !!!" Ấn Hàn lắc đầu bất đắc dĩ, liếm liếm môi mình, cảm nhận được mùi máu tanh nhàn nhạt, quả nhiên, Nữ vương đại nhân bình thường hiền như mèo con giờ khắc này đáng sợ như lão hổ a.
"Lại đây." Nhược Duẫn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho đứa nhỏ tới gần, sau đó đưa tay vén tóc Ấn Hàn lên, "Hả ?" Ấn Hàn chỉ cảm thấy tai mình lành lạnh, phản xạ có điều kiện muốn tránh ra.
"Đừng cử động." Giọng nói của Nữ vương vô cùng ôn nhu, nhưng mang theo kiên định không thể lay động, "Là khuyên tai sao ?" Không nhịn được hiếu kì, Ấn Hàn lên tiếng dò hỏi.
"Ừ.....Được rồi." Nhược Duẫn lùi về phía sau vài bước, liếc mắt nhìn thành quả của mình, đôi hoa tai màu tím tô điểm trên làn da trắng nõn của Ấn Hàn càng trở lên chói mắt.
"Đẹp không ?" Ấn Hàn bất ngờ nhận được món quà của Nữ vương đại nhân, trong lòng đương nhiên vô cùng vui vẻ, "Ừ, rất đẹp, chị đã đeo cho em." Nhược Duẫn lấy ra một đôi khuyên tai khác, "Giờ đến lượt em."
Ấn Hàn nhìn khuyên tai nhỏ nhỏ trên tay, có chút kinh ngạc, rõ ràng đây là đồ đôi, Ấn Hàn có chút kinh hãi, "Nhanh lên một chút a." Nhược Duẫn nhìn thấu được lo lắng trong lòng Ấn Hàn lúc này, khẽ thúc giục. Ấn Hàn thở dài, ngoan ngoãn giúp Nhược Duẫn đeo khuyên tai.
"Đeo xong chưa ?" Nhược Duẫn quay đầu lại, nhưng nhìn thấy Ấn Hàn vẫn đang rúc sau cổ mình, tựa hồ như đang muốn trốn tránh nàng, khe khẽ thở dài, xoay người lại, ngăn cản động tác của cô ấy, ôn nhu vuốt lại tóc cô ấy, lại nghiêng người tới gần, lấy điện thoại di động ra.
Ấn Hàn có chút kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại, đó là hình ảnh hai đôi khuyên tai có hoa văn giống nhau, nhưng nếu cẩn thận quan sát một chút có thể thấy được, trên khuyên tai của Ấn Hàn có một chữ "R" nho nhỏ, còn trên khuyên tai của Nhược Duẫn có khắc một chữ "H", "Là tên của chúng ta." Ấn Hàn lầm bầm nói, Ấn Hàn đương nhiên là hiểu được tâm ý của nàng, vẫn nghĩ rằng Nữ vương đại nhân là một người cứng rắn bảo thủ, đột nhiên lại lãng mạn như vậy, thật làm cho Ấn Hàn hạnh phúc đến rơi lệ.
"Tách Tách." Nhược Duẫn rút điện thoại ra chụp, nhìn bức ảnh gật gù hài lòng, có chút đắc ý quơ quơ trước mặt Ấn Hàn.
"Đây là chứng cứ nha, bức ảnh này chứng minh chúng ta là một đôi, vì lẽ đó." Nàng nhìn thẳng vào mắt người đối diện, tiến lên phía trước, ôm chặt lấy thân ảnh gầy yếu kia, "Chị muốn nói cho toàn thế giới này biết, cô gái ưu tú này là của chị, ai cũng không cướp em ra khỏi chị được."
-------------------------------------------
Editor: Tớ tên Kun