Một phút trôi qua, phía dưới vẫn là một mảnh tĩnh lặng, rốt cuộc cũng có một người mới trả lời yên lặng nhảy ra ngoài:
" Ừ, là ở trên lầu sao? Thật tò mò mặt "
"Mặc dù đã có ba năm kinh nghiệm, nhưng vẫn kém như vậy, có lẽ cũng không thể nổi được đâu" ( buông tay)
Nhược Duẫn: "Tôi là Nhược Duẫn"( ngạo kiều mặt )
"Nhược Duẫn tỷ, đến lượt chị diễn!" Nhân viên làm việc tới nhắc nhở nữ vương đại nhân, Nhược Duẫn nhìn màn ảnh, nhíu mày, " Ừ, tôi tới ngay." Quả nhiên đứa bé ở cùng trưởng đoàn chơi rất vui vẻ, vô tình giống như ném hòn đá vào mặt hồ yên tĩnh khiến tâm tình nữ vương đại nhân thật tốt.
"cut!" Đạo diễn hài lòng phất phất tay, 《 may mắn có em 》 tiến độ quay tiến triển rất tốt, đến %, qua mấy ngày nữa chụp cùng biên kịch, thêm một phần phía sau, trên căn bản gần như hoàn thành toàn bộ.
"Nhược Duẫn tỷ, " Vương Tử chỉ chỉ lối vào, cười rất mập mờ, "Đại thần lại tới kìa."
" Ừ, cô lái xe trở về công ty trước đi, " Nhược Duẫn nhận lấy túi xách của mình , vội vã đi ra ngoài, thật giống như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, "Cùng Trương tỷ nói một chút, hôm nay chương trình kết thúc, tôi trở về một mình, nếu như có vấn đề gì, có thể trực tiếp gọi điện thoại."
" Được." Vương Tử bảo đảm nữ vương đại nhân đã đi cách mình rất xa, hưng phấn lấy ra điện thoại di động.
"Tốc báo tốc báo! Nữ vương hôm nay do kỵ sĩ đại thần tự mình hộ tống về nhà!"
". . . Tôi đoán, có khi nào họ cùng nhau về nhà, rất có thể cùng nhau ăn cơm, sau đó thuận đường chung một giường nhỏ, tay đan tay? !"
"Lầu trên, cô quá dơ bẩn. . . nhưng mà, tôi thích!"
Nhược Duẫn nhìn một cái liền thấy xe Ấn Hàn , cô nhẹ nhàng đi vòng qua chỗ tài xế ngồi bên cạnh, Ấn Hàn còn đang gọi điện thoại, có lẽ còn không biết công việc của cô đã xong, cũng không có chú ý bên ngoài.
(Gõ gõ) ngắm nhìn gò má của nàng một hồi , Nhược Duẫn co ngón tay, không nhanh không chậm gõ một cái cửa kính xe.
Ấn Hàn xoay đầu lại, vốn đang nhíu chặt lông mày cũng vì vậy mà giãn ra, đơn giản kết thúc điện thoại, thành thạo quay cửa kính xe xuống, "Xong rồi sao? Bây giờ đi về, còn có thể ăn bữa ăn khuya nga." Bộ phim cũng sắp kết thúc, cho nên nhất định phải bồi bổ nữ vương đại nhân thật tốt .
Nhược Duẫn hơi cúi người xuống, đưa tay chống lên cửa sổ, lười biếng lại gần, trong xe luôn là mùi vị cô thích nhất , "Hôm nay làm sao có rãnh rỗi tới đón chị, là món quà ngạc nhiên sao?" Gần đây Ấn Hàn dù luôn bề bộn nhiều việc, vẫn sẽ giành thời gian tới nơi này, nữ vương đại nhân bày tỏ phải thưởng người yêu mình thật tốt mới được.
Ấn Hàn sờ mặt Nhược Duẫn một cái , thay cô tháo dây cột mái tóc dài, hài lòng nhìn mái tóc tản ra "Không có a, giờ giấc cũng không sai biệt lắm." Đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô phút chốc gần sát người yêu, "Hôm nay ở trên mạng có người nhắn em a, còn đặt tên là 'Tôi là Nhược Duẫn ' Nhược Duẫn tiểu thư."
"Đúng vậy, e không thích dùng sms mà nên chị lập một cái." Nhược Duẫn sớm đem chuyện lúc trước quên mất, trong khoảng cách gần như vậy, cô liền bị con ngươi màu nâu của Ấn Hàn cám dỗ, liền hôn trộm cô một cái.
"Chị lên xe trước đi " Ấn Hàn quơ quơ điện thoại di động, khóe môi nhếch lên nụ cười, "Có thứ khiến chị bất ngờ, ngạc nhiên và mừng rỡ đấy." Mong rằng một lúc nữa nữ vương đại nhân không bùn nổ.
Nhược Duẫn ôm một tia tò mò, cầm lấy điện thoại di động, thuần thục vào mạng, sau đó liền bị một lượng lực đông đảo người khiến cho ngẩn người, cô tiếp tục lướt web.
Buổi chiều mình vứt lại một câu nói thôi mà nơi này lại có thể thành một mảnh chiến trường:
"Thật lànữ vương đại nhân sao? ! Tôi không tin tôi không tin!"
"Giọng ngạo kiều như vậy, chắc chắn là nữ thần Nhược Duẫn! A a a, cuối cùng đem phu nhân ra ánh sáng, tôi muốn chết a!"
. . .
Nhân Viên Quản Lý Bunny: "là Nhược Duẫn." Đơn giản ba chữ, không nghi ngờ gì là một viên đá rất lớn được ném xuống.
"Ta sống lâu như vậy cuối cùng cũng có thể dứt lòng 'Tốt' Mặt Cao Lãnh , kêu gọi Nhược Duẫn nữ thần, dưới lầu mau giữ đội hình."
" 'Tốt' Mặt Cao Lãnh , Nhắc Nhở Ấm Áp, cầu tin tức từ nữ vương đại nhân."
" 'Tốt' Mặt Cao Lãnh , tin tức: 'hình rất đẹp mắt.', quả nhiên, đại thần chụp lén, nữ vương đại nhân quả nhiên có khả năng chụp lén."
" 'Tốt' Mặt Cao Lãnh , Tháng Trước nhắn lại: 'Nhược Duẫn là bunny đại thần', cả đám suy đoán một phen, không lẽ nữ thần đang thầm tỏ tình sao?"
"Thì ra từ lâu chị đã động tâm với em nga." Ấn Hàn nhìn nữ vương đại nhân đang hóa đá bên cạnh, rốt cuộc không nhịn nở nụ cười ngọt đến sâu răng từ tận trong tim, nghiêng người qua, tựa vào vai tình nhân, vừa liếm láp vừa hôn lên cổ cô.
"Bọn họ. . . đang đùa giỡn chị sao?" Nhược Duẫn nhìn đội hình nhất trí nhắn lại, rốt cuộc đôi môi thốt ra một câu nói.
" Ừ, coi như họ đang biểu đạt lòng yêu thích với chị đi, bọn họ nháo một hồi thì sẽ an tĩnh lại, Trên mạng thường xuyên sẽ có tự phát hoạt động giải trí." Ấn Hàn liếc nhìn cái người đang bất mãn bên cạnh mình, mặc dù đã biết Nhược Duẫn đang mặc áo lót, cô vẫn cố chấp muốn làm việc xấu, đúng lúc này bất ngờ bị bọn nhỏ không biết ở đâu đi ra, cô mới phát hiện, thì ra nữ vương đại nhân đã chú ý mình trên mạng đã từ rất lâu rồi.
Nhược Duẫn hoàn toàn không thể tiếp nhận hình tượng thực tế ngoài đời của cô bị hỏng bét, ngày thường hình tượng ở trong lòng người ái mộ đều là nữ vương cao lãnh, cô cảm giác sợ hãi, nữ vương đại nhân chưa bao giờ nhận đãi ngộ như vậy cũng chưa từng nghĩ trên internet lại thành bọn họ "Tự phát hoạt động giải trí", Nhược Duẫn trong lòng có chút giận dữ bất bình, hừ, sớm biết như vậy nhất định không đáp ứng bọn họ.
"Được rồi được rồi." Ấn Hàn cảm nhận được hơi thở người yêu dồn dập hơn, quyết định thu hồi tâm tình chơi đùa của mình, thuận tay cầm lấy điện thoại di động Nhược Duẫn , mở ra bàn phím.
Tôi là Nhược Duẫn: "Đừng làm rộn, nữ Vương đại nhân đã sinh khí, nếu các ngươi tình nguyện, nhất định sẽ tham gia truyền hình trực tiếp của Thất Chu Niên, đáp ứng chứ. by đại thần bunny "
"Em viết như vậy, bọn họ càng náo loạn thêm ". Nhược Duẫn nhìn tin nhắn đã gửi đi, bất đắc dĩ thở dài, làm bộ tức giận cắn gò má Ấn Hàn một cái, ngô, toàn mùi sữa thơm.
Ấn Hàn ôn nhu thay mèo con đang sinh khí nào đó nhỏ nịt chặt giây an toàn, cũng không để ý trên mặt ướt át, rất nhanh liền nổ máy, thời gian dù hơi trễ, xe vững vàng dừng cửa nhà trọ. Thời điểm khi đi thang máy, bất ngờ lại gặp hàng xóm, là một nữ sinh rất đáng yêu, nhưng cô ta chỉ một mực che miệng cười trộm.
"Đinh —" thang máy mở cửa ở tầng thứ , "Hẹn gặp lại." Cô gái khoát tay một cái, tung tăng chạy ra thang máy, đột nhiên như nhớ tới cái gì, liền quay lại, dùng ngón tay chỉ vào gò má, "Nơi này."
Ấn Hàn có chút không nghĩ ra, Nhược Duẫn liền móc ra một cái khăn giấy, ôn nhu lau chùi gò má tình nhân , mặc dù cực lực che giấu, Ấn Hàn vẫn bắt được nho nhỏ xấu hổ trong mắt nữ vương đại nhân, đáy lòng cô ấm áp, lặng lẽ vòng tay qua eo Nhược Duẫn, đem trán mình cụm nhẹ với trán người yêu, giọng thật thấp.
"Làm sao đồng ý bọn họ chứ ?" Nhược Duẫn đáp ứng sẽ tham gia hoạt động trực tiếp của Thất Chu Niên, cô có chút kinh ngạc, nghĩ đến nguyên nhân nữ vương đại nhân đáp ứng có lẽ cũng là mình , Ấn Hàn đích trong lòng cảm động không nói ra được .
"Cũng không hoàn toàn vì em, " tâm tư tình nhân, cô đều biết, mặc dù rất nhanh đưa ra cái quyết định này, nhưng Nhược Duẫn đã cân nhắc qua rất nhiều.
"Thất Chu Niên, coi như thêm một người nữa giúp chúng ta, nếu nguyện vọng không quá đáng, sao không đáp ứng chứ? Chị nghĩ cơ hội có rất ít " Nhược Duẫn cười một tiếng, ánh mắt sáng lên, "Chị mặc dù cao lãnh, nhưng cũng không phải người hờ hững." Thủy quân trên mạng không tính nhưng những người không biết chuyện vẫn luôn yêu thích, khuyến khích họ. Đó là nguồn động lực rất lớn .
"Ngày đó vừa đúng lúc là ngày chị biểu diễn, "Nhược Duẫn vừa nói vừa tung tăng giống như đứa trẻ cầm tay Ấn Hàn , "Nếu như kết thúc, sẽ cùng những người ái mộ tổ chức tiệc chúc mừng thêm một năm nữa, không phải rất ý nghĩa sao.
" Được." Ấn Hàn rất nghiêm túc nhìn ánh mắt cô, như muốn nói gì nữa,"Đinh —" cửa thang máy lại mở ra. Bận bịu nói chuyện, hai người đến chín tầng cũng không đi ra, cho nên, thang máy lại lần nữa lại trở lại một tầng.
Cửa chậm rãi mở ra, Ấn Hàn đã buông ra mình tay, rất tự nhiên nhìn sang, đứng ở nơi đó nhưng lại là một người cô chưa từng nghĩ đến.
Có chút dưới ánh đèn lờ mờ, Lâm mẫu, mẹ của Nhược Duẫn đang đứng ở nơi đó.
. . .
"Nhược Duẫn, biên kịch mới thay đổi tình tiết vở kịch, cô xem qua đi Đạo diễn hướng Nhược Duẫn gật đầu một cái, mặc dù không biết dụng ý Quý Mạc ở nơi nào, nhưng kết thúc như vậy, quả thật so với hồi kết ban đầu thì hay hơn rất nhiều.
"Tôi muốn cùng Quý nhà văn nói chuyện riêng một chút." Nhược Duẫn cắn môi, tránh vấn đề của đạo diễn, trên thực tế, từ tối hôm qua lần đầu tiên thấy phần mới thêm vào kịch bản, cô rất muốn tìm một cơ hội cùng Quý Mạc nói một chút chuyện.
"Đạo diễn, vậy để tôi trước hết cùng nữ nhân vật chính giải thích qua một chút kịch bản, "Ánh mắt Quý Mạc hôm nay có chút khác thường, cô ta lấy mắt kiếng xuống lại càng thêm phần khó đoán.
"Cô rốt cuộc là ai ?" Thanh âm của Nhược Duẫn ở phòng nghỉ trống không cực kì vang vọng, "Tại sao. . . lại có cảnh diễn như vậy. . ."
"Xuy —" Quý Mạc nhìn Nhược Duẫn với khuôn mặt lạnh băng, hơi cong khóe miệng, "Chỉ là một cái hỏa hoạn thông thường thôi, tôi đang giúp điện ảnh nước nhà tăng thêm vài phần thú vị đó."
"Chỉ vì mục đích này sao?" Nhược Duẫn nắm chặt được tập kịch bản mỏng trong tay, "Cho nên, Tố Lê chết trên sàn diễn, cũng là cô tùy ý nghĩ ra?" giọng nói tuy bình tĩnh nhưng trong đó lẫn theo một chút run rẩy.
"Bi kịch càng làm cho người khác nhớ lâu hơn, không phải sao?" thanh âm Quý Mạc giống như từ rất xa truyền tới, "Vốn tình yêu đơn phương không có kết quả, sao không để cho nó chết một cách rực rỡ?" Cô thẳng tắp nhìn về phía dáng vẻ hình như chưa từng thay đổi của cô gái trước mắt, khe khẽ thở dài, "Không muốn diễn sao, nữ nhân vật chính?"
" Được, tôi diễn." Trầm mặc rất lâu, Nhược Duẫn đưa ra câu trả lời.
---------------------------------------
Editor: Giun