Nhà Tống Vi Vi dưới lầu bị nhóm phóng viên vây quanh, nàng không có nơi để đi, cuối cùng đành phải ở tạm nhà Dung Mạn.
Trong nhà Dung Mạn dọn dẹp sạch sẽ, cùng nhà nàng so sánh cách biệt một trời, còn có phòng dành cho khách.
Đêm đó, Tống Vi Vi nằm ở trên giường phòng khách nhà Dung Mạn, giường cùng đệm chăn thực mềm mại, nhưng giống như thiếu gì đó.
Không có tiếng ngáy nhỏ của Cố Văn Sam, không có Cố Văn Sam khi ngủ chen bên người nàng, luôn là cảm giác không quen thuộc.
Cố Văn Sam quả thực có độc, công phu chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày đem thói quen nàng nghỉ ngơi ba năm tất cả đều toàn bộ thay đổi.
Tống Vi Vi lăn qua lộn lại, trong lòng thầm mắng chính mình không có định lực.
Ban đêm mười một giờ, Tống Vi Vi nhận được tin nhắn trả lời của lái xe..
Lái xe: "Tôi muốn cùng tiểu ngọt ngào nhà tôi nói rõ, đại đại đại đại, cô nói tiểu ngọt ngào nhà tôi sẽ thích cái gì? Lúc gặp nhau tôi nên mặc quần áo gì? Tặng hoa gì là hợp nhất?"
Tống Vi Vi thật sự hâm mộ tình cảm chân thành tha thiết như vậy.
Vi Vi: "Cô vẫn chưa nói rõ?"
Lái xe: "Người ta hồi trước thẹn thùng mà, tôi từ nhỏ đã sợ, nhưng mà hôm nay có người nói cho tôi biết, yêu một người thì sẽ vì nàng mà trở nên dũng cảm! Vừa lúc vài ngày sau chính là lễ Giáng Sinh, tôi liền quyết định tại ngày đó đối với em ấy nói rõ, nhất định làm em ấy hạnh phúc.
[xoa thắt lưng đắc ý cười to].jpg"
Nếu có người yêu như lão lái xe, yêu nàng còn hơn yêu bản thân mình, hận không thể đem toàn bộ đồ tốt đều cho nàng, nhất định là rất hạnh phúc đi.
Vi Vi: "Trường hợp này nhất định phải mặc chỉnh tề một chút, hoa hồng, nhẫn nhất định phải có, nhưng mà về vẻ ngoài của nhẫn con gái mỗi người thích một kiểu, giống mấy chị của tôi thì thích nhẫn kim cương thật lớn"
Lái xe: "À, vậy đại đại cô thích kiểu gì?"
Mình thích kiểu gì? Tống Vi Vi sửng sốt.
Nàng thích hình mèo nhỏ meo meo.
Thật ra hồi trước đại học, Tống Vi Vi ghét mèo, thích chó.
Về phần vì cái gì biến thành thích mèo, cũng là cùng Cố Văn Sam có liên quan.
Khi đó nàng bao nhiêu lần quyến rũ Cố Văn Sam, lại liên tiếp gặp cản trở, bị Cố Văn Sam làm mặt lạnh băng cũng không dám hướng trước mặt nàng tiếp cận.
Tuy rằng bảo trì chút khoảng cách, nhưng Tống Vi Vi vẫn nhịn không được để ý Cố Văn Sam.
Nhớ rõ ngày hôm đó thời tiết không tốt, mưa nhỏ tí ta tí tách, không khí ẩm ướt, quần áo dính ở trên người rất không thoải mái.
Tan học xong, nàng ra khỏi lầu, dưới lầu có một con đường nhỏ, vừa lúc thấy Cố Văn Sam bung dù đi qua.
Cố Văn Sam che một chiếc dù màu sắc rực rỡ, có hoa nhỏ, bên trên tán dù còn có hai cái lỗ tai mèo dựng lên, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Cố Văn Sam trong lòng ôm cái gì đó, lúc đầu Tống Vi Vi còn tưởng rằng nàng ôm sách giáo khoa, sau này nhìn kỹ mới phát hiện là một đống lông xù.
Một con mèo trắng nhỏ.
Mèo con kêu meo meo, đầu nhỏ ở trong lòng Cố Văn Sam làm loạn, làm cho nàng suýt nữa ôm không trụ, Cố Văn Sam đứng ở mái hiên che mưa, đem dù dựng một bên, buông mèo con, từ trong túi lấy ra xúc xích nướng.
Nàng từ trước đến nay khiết phích cùng cao lãnh nổi tiếng, lúc này lại cũng không ngại bẩn, từng chút từng chút nhai nát xúc xích nướng, trải ở lòng bàn tay, mèo con ăn lang thôn hổ yết, nàng dùng đầu ngón tay vuốt túm lông trên đỉnh đầu của nó, khóe môi nhếch lên ý cười.
Tống Vi Vi xem đến ngốc.
Từ trước đến nay người không cười, cười rộ lên phá lệ kinh diễm, huống chi là đại mỹ nhân như Cố Văn Sam, lúc nàng cười, không thua gì cây vạn tuế ra hoa, Tống Vi Vi vắt hết óc cũng không biết nên hình dung như thế nào.
Nếu không còn chút tự tôn còn lại, nàng quả thực muốn hô to một tiếng: "Buông nữ thần ra để trẫm đến.”
Sau này, nàng phát hiện, Cố Văn Sam có một đồ án meo meo, hoặc là mũ lông xù có logo mèo meo, hoặc là ba lô, di động có treo meo meo lủng lẳng, mái tóc xinh đẹp kia cũng kẹp kẹp tóc meo meo...!
Hóa ra, Cố Văn Sam cao lãnh như vậy, lại thích động vật mềm mại khả ái như vậy.
Di động “tinh” một cái vang lên, làm nàng theo trí nhớ tỉnh lại.
Lái xe: "Đại đại?"
Vi Vi: "Tôi...!Đại khái là thích hình mèo đi?"
Lái xe: "Vậy tặng hoa thì làm sao?"
Vi Vi: "Bình thường đều đưa hoa hồng, cô đưa em ấy một bó hoa hồng là được.
À, tốt nhất không cần diễn ra trước công chúng, như vậy tuy rằng rất lãng mạn, nhưng tiểu ngọt ngào nhà cô cũng có thể không quen bị mọi người nhìn chăm chú, cảm giác rất xấu hổ.
Cô có thể đem nàng chắn ở cửa nhà tỏ tình, thuận tiện kabedon hôn một cái, sau đó có thể tự tay làm bữa tối tình yêu, vận khí tốt nói không chừng còn có thể ba ba ba "
Lái xe: "Y ——, bí kíp thành thị thật sâu sắc, hơn nữa đại đại thật đen tối, không hổ là đại thần qwq."
Vi Vi: "Nơi nào đen? Tôi nói là cơm nước xong thì chơi trò chơi, ba ba ba là thanh âm đập bàn phím được không [đáng khinh cười]"
Lái xe: "Là tại hạ thua!"
Vi Vi: "Lão lái xe cô không phải được xưng lái xe nhanh nhất sao? Như thế nào còn có thể bại bởi bảo vật thuần khiết khả ái như tôi."
Lái xe: "[mặt ngượng ngùng] bởi vì toàn bộ kỹ năng của tôi đều là theo đại đại chỗ đó học được."
Vi Vi: "..."
Lái xe: "[mặt chờ mong] lại nói tiếp, đại đại cô thích cáo mượn oai hùm hay là uy phong đường đường?"
Vi Vi: "..."
Lái xe: "Nghe nói đại đại cô thích Lý Nam Thần nhóm sing hát uy phong đường đường, người ta có bản hội xướng hiện trường này, đại đại cô có muốn nghe không?"
Tống Vi Vi bị nàng phun đầy mặt máu, nhưng không biết làm sao, cư nhiên lại đánh một kí tự.
Nàng cuống quít xóa đi, nhưng lái xe đã thấy được.
Lái xe: "Ha ha ha ha đại đại quả nhiên chỉ có thoạt nhìn đứng đắn đi? Thật sự đen tối, yên tâm tiểu yêu tinh, tôi sẽ cho cô vừa lòng."
Tống Vi Vi mặt đỏ đến cổ, cảm giác mặt mình không có chỗ giấu đi.
Không đến năm phút đồng hồ, lão lái xe phát qua một cái ghi âm đến, Tống Vi Vi nằm ở trong ổ chăn xoa xoa chân, rối rắm một lát, vụng trộm đứng lên mang theo tai nghe.
Nhạc đệm uy phong đường đường truyền đến, cùng đến còn có lão lái xe...!
Gào khóc thảm thiết.
Tống Vi Vi tay run lên, giơ di động pặc một cái, đoan đoan chính chính rơi vào trên mặt.
Lần thứ N bị di động rơi vào mặt, quả thực đau khóc, nằm chơi di động quả nhiên không tốt, đây là nỗi đau cỡ nào phải lĩnh ngộ.
Lái xe phỏng chừng dùng biến thanh, nghe thanh âm đặc biệt quỷ dị, gào khóc, bắt đầu hát chính văn, kết quả làm Tống Vi Vi trong phòng điều hòa ấm áp sợ run cả người, nổi da gà rậm rạp.
Phát âm thật ra lại có tiêu chuẩn, xin hỏi giọng ở phương nào?
Vi Vi: "...!Cô thật sự là cha ruột tôi! Giọng đâu? Giọng đâu?!"
Lái xe: "Giọng ở dưới chân ha ha ha ha."
Vi Vi: "..."
Đối với lão lái xe ôm chờ mong, nàng quả nhiên quá ngây thơ rồi.
.........!
【 Cố Văn Sam nhật kí 】
Dụ dỗ ai lớn mật tháo xuống 【 tất ——】
Tư vị ngọt ngào nhắm mắt trộm cắn một ngụm
Chạm đến đến chỗ sâu nhất
Thân thể bắt đầu run rẩy
Đầu lưỡi đã 【 tất ——】【 tất ——】【 tất ——】
【 tất ——————】
↑↑↑
Muốn làm chuyện đó với Tống Vi Vi.
- ---------------------------------------------------
Nghỉ lễ vui vẻ nhé các cậu..