Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nữ Thần Quốc Dân
CHƯƠNG : BOSS NỔI GIẬN
“Bà nội, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Trước tiên cứ yên tĩnh một hồi đi, phía bên Hứa Thiên Hồng bà còn phải nghĩ cách một chút xem phải làm sao để giải quyết hậu quả thật tốt, chuyện khác để sau hãy nói.”
“Vâng.”
Đoàn người nhà họ Cảnh rời khỏi bệnh viện.
Đổi lại phía bên kia Cảnh Ngọc Ninh cũng đi đến xe, lấy điện thoại đã rung từ lâu trong túi ra ấn nút nghe.
“Vẫn đang ở bệnh viện à? Chuyện xử lý thế nào rồi?”
Điện thoại vừa được kết nối, người đàn ông đã hỏi thẳng vào vấn đề.
“Hứa Thiên Hồng tôi sẽ xử lý, về phần nhà họ Cảnh, em có tính toán gì không?”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, đang định nói không cần anh nhúng tay vào, thế nhưng nghĩ đến thế lực sau lưng Hứa Thiên Hồng, cho dù cô thật sự tố cáo ông ta cưỡng hiếp nhưng chưa thành công thì dưới khuynh hướng khẩu cung của ông ta, tất cả mọi người ở nhà họ Cảnh có lẽ cũng không thật sự có thể tố cáo ngược lại ông ta.
Vừa rồi chẳng qua cô cũng chỉ là cố ý nói ra chọc tức ông ta mà thôi, bây giờ nghĩ lại quả thực là có chút khó khăn.
Thế là cô không từ chối lời đề nghị của người đàn ông, nghĩ một lúc rồi nói: “Em muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Cảnh.”
Quyết định này lẽ ra phải được làm từ năm năm trước.
Chỉ tiếc rằng ngay lúc đó cho dù cô đã từng đau khổ và khó khăn nhưng vẫn có một chút ảo tưởng đối với gia đình này.
Dẫu sao khi còn bé họ đã từng yêu thương mình, cưng chiều mình, Nữ Thần Quốc Dân full,đã từng ôm cô vào lòng và gọi “Ninh Ninh ngoan”, những tình thân ấm áp cất giữ trong trí nhớ kia không phải nghiêng một cái là có thể bị xóa sạch.
Cho đến lần này, cô thật sự tuyệt vọng rồi.
Có nhiều thứ không phải cô muốn giữ lại thì có thể giữ lại đến cùng.
Thời gian sớm đã khiến nó biến chất, từ khi mẹ con Cảnh Diệp Nhã đi vào nhà họ Cảnh, bà nội của cô đã không phải bà nội cô, ba cô cũng không còn là ba của cô nữa.
Chuyện cho tới bây giờ, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, nên rời nên bỏ thì không đáng phải ngoảnh đầu lại.
Trái lại Lục Trình Niên không ngờ cô có thể quyết đoán như vậy, dựa vào tính cách trọng tình trọng nghĩa của phụ nữ, e rằng thực sự đã làm cô quá đau lòng thì mới có thể đưa ra quyết định như vậy.
Đôi mắt anh hơi tối lại “ừ” một tiếng.
“Được, tôi sẽ lo chuyện này.”
“Không cần, giao cho em đi! Chuyện này em muốn tự mình làm.”
Phía đối diện, người đàn ông yên lặng.
Cảnh Ngọc Ninh giải thích: “Em không chỉ muốn cắt đứt quan hệ với họ, thứ nên thuộc về em, em cũng muốn lấy lại toàn bộ. Và còn nước bẩn họ đã hắt lên người em, em cũng muốn họ thu hồi toàn bộ cho em! Lục Trình Niên, chuyện này em không muốn mượn tay người khác, nếu như ngay cả chút chuyện này em cũng làm không xong thì cũng không xứng đứng bên cạnh anh.”
Phía đối diện truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông.
“Em không cần làm gì thì cũng đủ để đứng bên cạnh tôi.”
“Nhưng em sẽ không yên lòng, em không phải chim hoàng yến trong lồng. Lục Trình Niên, xin anh hãy tin tưởng em.”
Trong điện thoại là sự yên lặng ngắn ngủi, thời gian giống như đồng hồ cát chậm rãi trôi qua.
Không biết qua bao lâu thì mới nghe thấy giọng nói của anh.
“Được.”
Một chữ “được” đơn giản khiến Cảnh Ngọc Ninh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự lo lắng anh sẽ không đồng ý, dù sao ham muốn khống chế của người đàn ông kia cô biết rõ trong lòng và cũng biết rõ là mặc dù bây giờ nói rất dứt khoát nhưng thật sự bắt đầu vào việc thì chưa chắc đã dễ dàng như vậy.
Nhưng mà cô vẫn rất vui vẻ, dù sao anh cũng coi như là tôn trọng lựa chọn của cô.
Nghĩ tới đây Cảnh Ngọc Ninh không nhịn được cong khóe miệng.
“Nhưng em cũng phải đáp ứng tôi một chuyện.” Lục Trình Niên bỗng nhiên nói.
“Cái gì?”
“Tôi chỉ cho em thời gian một tháng, một tháng sau, cùng tôi về kinh đô, làm vợ thật sự của tôi.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô ngồi ở trong xe, có chút giật mình.
Vợ thật sự?
Trong lòng không phải không chấn động, nhưng mà cuối cùng cô vẫn cắn môi đồng ý: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Ngọc Ninh trở về công ty.
Trong văn phòng yên tĩnh kì lạ, dường như mọi người cố gắng làm việc để che giấu sự chột dạ của mình.
Vẻ mặt Cảnh Ngọc Ninh không một chút thay đổi đi vào văn phòng, tiện thể cho gọi Tiểu Thanh tới một chuyến.
Lúc Tiểu Thanh đến, Cảnh Ngọc Ninh vừa ngồi xuống không lâu.
Cô ngẩng đầu nhìn cô ta một chút, hỏi: “Thế nào? Trong công ty có những ai tung tin đồn thất thiệt, đã giúp tôi ghi hết tên chưa?”
Nhân viên nào đó đứng ở cửa đang muốn đi vào báo cáo công việc, khóe miệng giật một cái.
Tiểu Thanh cũng có chút buồn cười, biết là cô cố ý nói cho người bên ngoài nghe, muốn dọa những người kia một chút.
Cho nên cũng phối hợp cười nói: “Ừm, đã ghi lại rồi.”
“Khấu trừ tất cả tiền thưởng tháng này của họ!”
“Vâng.”
Cửa phòng làm việc bị đóng lại, người bên ngoài nhận được tin tức, lập tức xôn xao một trận.
Hóa ra Tổng giám đốc Cảnh làm thật. Không phải nói chơi.
Có người hối hận, đương nhiên cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng không thể nghi ngờ là mọi người đều nhận rõ một sự thật, Cảnh Ngọc Ninh nhìn thì mềm mỏng ôn hòa, nhưng cũng không phải là quả hồng mềm có thể tùy tiện nắn bóp.
Cũng may lần này chỉ là trừ tiền thưởng, lần sau không biết sẽ là sự trừng phạt gì!
Thế là đám người vốn dĩ còn ôm tâm lí hóng hớt, lần này mới thật sự coi như nói năng thận trọng, công ty không còn bất kì lời đồn nào truyền ra nữa.
Ba ngày sau.
Cuộc thi tuyển chọn người đẹp trên mạng bắt đầu.
Trong công ty trừ Khang Lạc Dao ra thì mấy nghệ sĩ khác đều bị ném đi tham gia.
Đây đều là những nghệ sĩ mà Cảnh Ngọc Ninh cho rằng rất có tiềm năng, đã tham gia chương trình, marketing hình ảnh, đều không thể bỏ qua.
Trước mắt công ty có hạn chế về nhân lực, với lại đây đều là những nghệ sĩ mà Cảnh Ngọc Ninh muốn tập trung bồi dưỡng, bây giờ ném cho họ cũng không yên lòng, mọi chuyện cô đều muốn tự mình đi làm.
Lại thêm phía bên An Ninh Quốc Tế, gần đây có một nghệ sĩ rất hot bị paparazzi phanh phui chuyện tình cảm, nhất thời trên mạng đủ loại giả thuyết, bùng nổ hot search nhiều lần trong ngày.
Người dưới tay không giải quyết được, bản án đương nhiên sẽ giao cho cô.
Cứ như vậy tự nhiên Cảnh Ngọc Ninh bận đến rối loạn.
Thật vất vả giải quyết xong chuyện bên này thì bộ phận nghệ sĩ bên Tinh Huy lại xảy ra vấn đề.
Thế là ở công ty tăng ca đến rạng sáng trở thành chuyện thường xảy ra, có vài ngày bởi vì bản án khẩn cấp, thậm chí trực tiếp ở luôn công ty, không có thời gian về Lục Viên.
Sau ba ngày liên tục không nhìn thấy người trong nhà, Lục Trình Niên rốt cục không nhịn được.
Hôm nay đã là chín giờ đêm, Cảnh Ngọc Ninh như thường lệ ở công ty tăng ca, bỗng nhiên nhận được điện thoại của người đàn ông kia.
“Tự trở về hoặc là tôi trực tiếp đến công ty đón em, chọn một cái đi.”
Trong điện thoại, giọng điệu của người đàn ông không tốt, không biết là nhẫn nhịn sự tức giận bao lâu, cách điện thoại Cảnh Ngọc Ninh cũng có thể cảm giác được anh không vui.
Cô sửng sốt một chút, có chút bối rối: “Sao vậy?”
“Còn có mặt mũi hỏi sao vậy à? Tự em đếm xem, bao nhiêu ngày không về rồi?”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Sao lại có một loại cảm giác như chồng bận rộn bên ngoài, bị vợ quở trách không ở nhà?
Không không không! Cái này nhất định là ảo giác!
Boss Lục vẫn là Boss Lục kia, ngàn lần không thể bởi vì một câu nói mà tưởng tượng anh thành con cừu nhỏ quấn người.