CHƯƠNG : TẶNG HOA CHO CÔ.
Cuối cùng sau một hồi cãi nhau, Hoa Mộng Dao cũng tắt bình luận.
Mấy người thích cãi gì thì cãi đi, bà đây không tiếp nữa!
Về chuyện này, Cảnh Ngọc Ninh cũng đành chịu, vì để làm cho Hoa Mộng Dao hết giận, thậm chí cô đã nhắn qua điện thoại về tất cả kế hoạch của mình, tuy vậy vẫn không ngăn nổi cô nương tính khí mạnh mẽ này, rõ ràng trên mạng biết trên mạng có người chửi cô, thế mà vẫn không nhịn được đi đọc, kết quả là tự làm mình tức giận.
So với người không màng thế sự như Cảnh Ngọc Ninh, Lục Trình Niên quả thực còn tĩnh tâm hơn cả cô.
Tô Thâm cũng không hiểu lắm, tổng giám đốc của anh bình thường thương bà chủ như vậy, bây giờ mấy người ở trên mạng mạt sát bà chủ như vậy, thế mà anh vẫn ngồi yên được.
Tô Thâm cũng nói bóng gió mấy lần, hỏi Lục Trình Niên xem có cần làm gì đó không.
Cho dù là không kiếm soát được tình hình thì làm chút việc gì đó, coi như dỗ ngọt bà chủ một chút cũng được. Phải biết rằng, một người phụ nữ vào lúc này, trong lòng cô ấy rất yếu đuối.
Nếu như chồng của mình rõ ràng là biết chuyện nhưng vẫn không làm gì, thì đúng là làm người ta ghét bỏ mà!
Thế mà tổng giám đốc nhà mình cứ như là không thèm để tâm vậy, Tô Thâm cũng nghi ngờ rằng người đàn ông mấy hôm trước bảo anh đi tặng quà không phải tổng giám đốc của anh.
Nhưng cuối cùng có một ngày, Lục Trình Niên lại hành động.
Anh hỏi Tô Thâm: “Gần đây tình hình bên đoàn phim thế nào?”
Tô Thâm hơi bị kích động, biết rằng cơ hội đã đến liền vội vàng nói: “Còn một tuần nữa là đóng máy rồi, gần đây bà chủ bận lắm, mỗi ngày đều có rất nhiều cảnh quay, chủ yếu đều là quay từ sáng đến khuya.”
Lục Trình Niên cau mày, nhưng cũng không nói gì mà hỏi: “Những nơi khác thì sao?”
Tô Thâm đờ ra, anh không hiểu lắm “những nơi khác” là chỉ cái gì.
Anh đảo mắt, bỗng nhiên nhớ lại không lâu trước đây nghe nói về một chuyện khá thú vị, anh nói một cách thăm dò: “Nghe nói đoạn thời gian này bà chủ và Cảnh Diệp Nhã cũng hòa thuận lắm, không chịu ảnh hưởng của những lùm xùm trên mạng, nhưng mà mấy người khác thì hơi xa lánh bà chủ.”
“Bởi vì cậu Mộ kia mỗi ngày đều gửi hoa đến đoàn phim tặng Cảnh Diệp Nhã, hình như mọi người đều cảm thấy chuyện trên mạng là bà chủ làm sai, cho nên…”
Lục Trình Niên đang viết gì đó thì dừng bút lại.
Tim của Tô Thâm lập tức như bị xách lên.
Anh biết mà! Anh biết mà! Ông chủ chính là quan tâm đến điều này.
Ngay sau đó, anh liền nghe thấy Lục Trình Niên nói: “Tặng hoa? Hoa gì?”
“Ừm…hoa hồng đỏ.”
“Hừ! Tầm thường!”
Anh nói và ngừng lại vài giây, bỗng nhiên lại lên tiếng: “Cho người đi chuẩn bị bông hoa hồng đỏ rồi tặng cho bà chủ đi.”
Tô Thâm: “????”
Không phải anh bảo là tầm thường sao?
Nói chuyện che giấu lương tâm như vậy, anh không thẹn với lòng mình sao?
Lục Trình Niên thấy anh còn đứng đó thì cảm thấy không được tự nhiên mà ho một tiếng: “Cậu hiểu cái gì? Ý của tôi là cái cô Cảnh Diệp Nhã kia kết hợp với hoa hồng đỏ rất tầm thường, không phải nói tặng loại hoa này tầm thường.”
Tô Thâm: “….”
“Vâng.”
Được rồi! Anh là tổng giám đốc, anh nói gì cũng đúng.
Tô Thâm vội vàng đi xuống chuẩn bị, Lục Trình Niên ngồi một lát, bỗng nhiên anh nhớ lại gì đó, anh mở điện thoại ra rồi xem một bức ảnh trong điện thoại. Trong ảnh là một chiếc bình gốm, dùng màu vẽ rất nhiều hình ảnh đáng yêu và ấm áp, nhìn rất có cảm giác nghệ thuật.
Anh không khỏi cau mày, cái này chứa đựng tấm lòng, rất lãng mạn sao? Sao anh không cảm thấy như vậy nhỉ?
Ánh mắt anh chuyển xuống đôi tay thon dài trắng trẻo đó, chỉ cần nghĩ đến đôi bàn tay này của mình đi vốc lấy cái thứ bẩn thỉu để làm chiếc bình này, thì anh lại cảm thấy có chút không dám nhìn thẳng.
Lúc này, tiếng mở cửa vang lên.
Anh nói một tiếng “vào đi”, một người trợ lý liền đi vào nói: “Tổng giám đốc, đồ anh cần đến rồi.”
Lục Trình Niên gật đầu rồi đặt điện thoại xuống: “Cho bọn họ vào đi.”
“Dạ.”
Rất nhanh chóng, một số máy móc để làm bình gốm và một người thầy dạy chuyên nghiệp đi vào.
“Tổng giám đốc Lục, xin chào, anh muốn học làm gốm sứ sao?”
Thần sắc của Lục Trình Niên không được tự nhiên cho lắm, anh gật đầu.
“Được rồi, vậy mời anh mang tạp dề vào rồi đi sang bên này với tôi…”
Bên kia, Lục Trình Niên đang rất chăm chú học làm sao để làm gốm sứ.
Bên này, trong đoàn làm phim đột nhiên có một chiếc xe chở hàng rất lớn chạy vào. Tài xế và một người chuyển hàng nhảy xuống từ trên xe, sau đó bắt đầu chỉ huy những người khác chuyển đồ từ trên xe xuống.
Chỉ thấy hoa hồng đỏ được kết thành từng tấm được bọn họ chuyển từ trên xe xuống, đặt ở khoảng đất trống giữa phim trường, không lâu sau thì đã biến thành một biển hoa.
“Wow, sao nhiều hoa vậy? Trời đất, là ai tặng vậy?”
“Còn phải nói? Mấy hôm nay cậu Mộ tặng cho Cảnh Diệp Nhã, cái này chắc chắn cũng là anh ấy tặng cho Cảnh Diệp Nhã!”
“Trời ơi, thế này cũng lãng mạn quá rồi đấy! Chưa cưới thì lãng mạn cũng thấy bình thường, nhưng cưới rồi vẫn còn lãng mạn như vậy, mẹ ơi, kiếp trước Cảnh Diệp Nhã đã tích được bao nhiêu phúc đức, mới gặp được người si tình như cậu Mộ đây nhỉ?”
“Nhiều hoa như vậy chắc tốn không ít tiền nhỉ! Đây có phải là đoàn làm phim nữa đâu, rõ ràng là hũ đường, tôi sắp ngất vì sự ngọt ngào rồi.”
“Không được rồi, tôi ngưỡng mộ quá, Cảnh Diệp Nhã đúng là có phúc quá điiiiiiiiii!”
“Chắc cô ấy vẫn chưa biết nhỉ? Mấy cô có ai đi thông báo một tiếng đi.”
Rất nhanh đã có người vào phòng nghỉ tìm Cảnh Diệp Nhã vừa quay phim xong đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ một lát.
“Cảnh Diệp Nhã, sao cô còn ngồi ở đây! Nhanh ra ngoài xem, cậu Mộ tặng cô nhiều hoa lắm!”
Cảnh Diệp Nhã ngây người ra, mấy ngày hôm nay, tuy ở nhà Mộ Ngạn Bân đối với cô ta khá lạnh nhạt, nhưng ở bên ngoài vẫn rất giữ sĩ diện cho cô ta.
Cô ta biết, vì chuyện lần trước, giữa hai người đã có thêm khoảng cách rất lớn, bây giờ cô ta đang bận quay phim, không có thời gian giải thích nhiều, vì vậy cũng không yêu cầu quá đáng.
Vốn dĩ tính là quay phim xong quay về rồi giải thích với anh ta, nhưng bây giờ là chuyện gì đây?
Người đó thấy cô đờ ra thì vội vàng chạy đến kéo cô ta: “Này, tóm lại là cô nhanh ra xem đi.”
Cảnh Diệp Nhã cùng cô kia từ từ chạy ra, lúc nhìn thấy khoảng đất trống đã được lấp đầy bằng biển hoa, cô ta cũng sững sờ. Đây là…anh Bân tặng sao? Chỗ này ít nhất cũng mấy nghìn bông đấy?
Mấy hôm nay, tuy là Mộ Ngạn Bân cũng gửi hoa đến, nhưng mà mỗi ngày cũng chỉ là một bó nhỏ. Cô ta biết rằng anh ta có ý gì, chẳng qua là làm cho có lệ, cho nên cũng không mong gì nhiều.
Nhưng bây giờ…
Cho dù là làm lấy tiếng, cũng không thể khoa trương như vậy chứ!
Trong lòng Cảnh Diệp Nhã bỗng nhiên vui mừng khôn xiết, đúng lúc có người nhân viên bước đến nói với cô ta: “Cho hỏi cô là cô Cảnh sao?”
Cảnh Diệp Nhã vội vàng gật đầu: “Phải, là tôi.”
“Chào cô, đây là hoa của cô, tổng cộng bông, mời cô ký nhận.”
Cảnh Diệp Nhã vội vã nhận lấy card, đang định ký tên thì đột nhiên thấy mục người tặng hoa chỉ có một chữ cái tiếng Anh, là “L”.
Cô ta hơi đờ ra, nhưng mà nhớ đến tên tiếng anh của Mộ Ngạn Bân là Lucas, chữ đầu tiên cũng là “L”, nên cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi kí tên xong liền đưa card cho anh ta, mỉm cười và nói cảm ơn.