Nữ Thần Quốc Dân
CHƯƠNG : SANG ĐÂY TÌM CÔ.
Mối quan hệ của cô ta và Mộ Ngạn Bân bây giờ gượng ép như vậy, tất nhiên là tạm thời không gặp nhau thì tốt hơn, tránh khỏi ở trước mặt nhiều người như vậy lại cãi nhau ầm ĩ chuyện gì đó không vui.
Lý trí nghĩ như vậy, biết rằng anh ta chắc chắn sẽ không đến, thật ra trong lòng vẫn hơi thất vọng.
Dù sao đi nữa, cô ta cố tình bảo An Kiều gọi điện cho Mộ Ngạn Bân, đã là thầm ngỏ ý cô ta cúi đầu nhận sai rồi, Mộ Ngạn Bân thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu.
Nhưng bây giờ anh ta vẫn không chịu đến, điều này chứng minh rằng anh ta không chấp nhận ý tốt của cô ta, hoặc là đang cố tình giận dỗi cô ta.
Nghĩ như vậy, Cảnh Diệp Nhã không khỏi cười tự giễu, sự thất vọng trong lòng càng nhiều thêm.
“Chị Diệp Nhã!”
Vào lúc này, một giọng nói vui mừng vang lên.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy một cô gái trang điểm xinh đẹp đang nâng váy lên đi về phía mình.
Cô ta hơi thẫn thờ, một lúc lâu sau mới nhận ra: “Kiều Kiều? Mặt của em…sao lại…”
Nguyễn Kiều Kiều hơi cúi đầu, khuôn mặt không tự tin: “Chị Diệp Nhã, chị đừng lớn tiếng như vậy, em vừa ở nước ngoài sửa cách đây không lâu, khuôn mặt siêu xinh đẹp, siêu cao cấp và tinh tế. Sao? Chị thấy đẹp không?”
Cảnh Diệp Nhã cũng đến cạn lời.
Nhìn vào chiếc cằm gần như là có thể đâm chết người của Nguyễn Kiều Kiều, cùng với đôi mắt to đến đáng sợ, cô ta bối rối mỉm cười.
“Đẹp, đẹp lắm.”
“He he, em biết mà, nhất định rất đẹp.”
Cô ta vừa khoác lấy cánh tay Cảnh Diệp Nhã, cười nói: “Chị Diệp Nhã, xin lỗi nhé, bởi vì lúc trước em vẫn trong thời kì phục hồi, không ra ngoài gặp ai được, cho nên chị và cậu Mộ kết hôn em cũng không kịp chúc mừng chị, hôm nay ở đây bù lại nhé, tân hôn vui vẻ.”
Vừa nhắc đến chuyện này, nụ cười vốn dĩ yếu ớt trên mặt Cảnh Diệp Nhã liền bị thu lại.
Cô ta thờ ơ nói: “Cảm ơn.”
Nguyễn Kiều Kiều không hề chú ý đến sự bất thường trên mặt cô ta, nhìn trái nhìn phải không thấy Mộ Ngạn Bân liền hỏi: “Ơ? Cậu Mộ đâu? Hôm nay anh ấy không đến cùng chị sao?”
“Không, công ty anh ấy có việc, không đến được.”
“Haiz, em nói đàn ông trước và sau khi kết hôn đúng là không giống nhau, chị xem lúc trước chưa kết hôn thì chị đi đâu anh ấy cũng trông theo? Bây giờ vừa cưới xong, đến bữa tiệc quan trọng như thế này cũng không đi cùng chị, đúng là…”
Sắc mặt Cảnh Diệp Nhã cứng đờ, trong lòng có những cơn lửa giận cứ vây quanh, cứ như sắp từ lồng ngực bùng nổ.
Cô ta rút cánh tay của mình mà Nguyễn Kiều Kiều đang khoác, lạnh lùng nói: “Được rồi, chị còn có chuyện khác, em đi chơi đi, chị không ở cùng em nữa.”
Nói xong liền vội vàng một mình đi về phía Lâm Thư Phàm.
Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên bị cô ta lạnh nhạt nên có chút không hiểu, Nguyễn Kiều Kiều đứng đó, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh.
Lúc này ở cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói vui mừng của một người đàn ông.
“Cậu Mộ, lâu rồi không gặp, hôm nay có thế gặp anh ở đây đúng là làm người khác mừng rỡ và kinh ngạc!”
Sống lưng Cảnh Diệp Nhã cứng đờ, cô ta không dám tin mà quay người lại, thấy người lúc này đang từ cửa đi vào, bị một người đàn ông giang tay ôm lấy, không phải là Mộ Ngạn Bân thì còn có thể là ai?
Hôm nay anh ta mặc vest trắng, vẫn rất phong độ và nhanh nhẹn, khuôn mặt tuấn tú ở dưới ánh đèn làm anh ta như một vương tử thời Trung cổ, nho nhã mê người.
Cô ta cảm thấy trái tim mình không thể khống chế được mà đập loạn lên.
Anh Bân, anh đến rồi sao?
Là đến vì em sao?
Cô biết mà, trong lòng anh Bân không thể không có cô được.
Những lời lúc trước chẳng qua chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi.
Dù sao anh đã được nuông chiều từ bé, không bị ai chọc giận bao giờ, nhất thời giận dữ nói ra những lời như vậy cũng là bình thường.
Cô không trách anh, thật đấy!
Cảnh Diệp Nhã cảm thấy hốc mắt hơi cay cay, còn âm ấm, có một chất lỏng gì đó mằn mặn từ hốc mắt lăn xuống.
Cô ta vội vàng quay người lại, nhanh chóng dùng khăn tay lau đi.
Nhưng dù động tác của cô ta nhanh, Nguyễn Kiều Kiều đứng cách xa đó không xa vẫn nhìn thấy.
Cô ta nhìn Mộ Ngạn Bân rồi lại nhìn Cảnh Diệp Nhã, sau đó cảm thấy hình như hiểu ra điều gì đó.
Trong lòng thấp thỏm nhìn Cảnh Diệp Nhã rồi bước đến, thấp giọng hỏi: “Chị Diệp Nhã, chị và cậu Mộ…có phải cãi nhau không?”
Cảnh Diệp Nhã lau khô những vệt nước mắt, thay đổi sắc mặt: “Không có chuyện đó, em đừng nói bừa.”
“OK! Chị không muốn nói thật với em thì thôi, nhưng mà cậu Mộ lúc này sang đây, chắc chắn là biết anh ấy sai rồi, qua đây nhận lỗi với chị! Vợ chồng cãi nhau một lúc rồi lại hòa thuận, lát nữa chị đừng giận nữa, được không?”
Cô ta cảm thấy người chị họ này của mình cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách quá cao ngạo.
Khó khăn lắm mới gặp được người chồng giàu có như cậu Mộ, nếu như sau này hai người tình cảm mặn nồng, không biết chừng người em họ như cô ta cũng có thể có chút lợi. Cho nên, cô ta sẽ không hi vọng Cảnh Diệp Nhã vì làm bộ làm tịch mà đắc tội với Mộ Ngạn Bân.
Cô ta và Cảnh Diệp Nhã quen biết nhiều năm như vậy, Cảnh Diệp Nhã sao lại không biết tư lợi và suy nghĩ của cô ta chứ?
Cảnh Diệp Nhã giễu cợt nhếch môi, nhưng dù sao cũng không nói gì, trong lòng cũng đồng ý với cách nói của cô ta.
Quả thật hai người cãi nhau, chỉ cần có một bên chịu xuống nước, người còn lại nếu như không ngốc thì chắc chắn cũng sẽ bỏ qua.
Có ai mà còn ra vẻ để làm khó người ta chứ?
Diệp Nhã hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy cơn giận bứt rứt trong lòng cuối cùng cũng bớt đi một chút.
Cô ta thầm nghĩ, nếu như lát nữa Mộ Ngạn Bân sang đây tìm cô, cô ta nên đối diện với anh ta bằng thái độ nào?
Chắc là sẽ nói mấy lời thể hiện cô ta vẫn chưa thật sự hết giận, nhưng cũng không đến mức vẫn còn rất giận, làm anh ta đi thật rồi không quay lại.
Tha thứ hoàn toàn là không được, như vậy sẽ chứng tỏ là cô ta rất dễ dãi. Sau này nếu như có gì xung đột, anh ta sẽ không sợ cô ta giận mà lại làm cô ta tổn thương.
Vì vậy chuyện này cương nhu phải phù hợp, không thể quá đáng quá, nhưng cũng không thể một chút cũng không so đo.
Cảnh Diệp Nhã đang thầm nghĩ thì thấy Mộ Ngạn Bân và người đó hỏi han nhau xong, sau đó liền quay người nhìn về phía cô ta.
Vào giây phút đó, trái tim Cảnh Diệp Nhã như ngừng đập.
Cô ta mím chặt môi rồi hít một hơi thật sâu cố căng người ra, thấy anh ta hơi do dự, sau đó vẫn là đi về phía mình.
Cảnh Diệp Nhã kích động đến mức nước mắt lưng tròng.
Anh thật sự đến tìm cô! Đồ khốn này! Hôm đó vì sao lại nói những lời khó nghe như vậy?
Không biết rằng cho dù là lời nói trong lúc nóng giận, nói quá nhiều rồi có lúc cũng sẽ làm lòng người nguội lạnh sao?
Vì sao không thể bao dung cô ta một chút, cưng chiều cô ta hơn? Dù sao cô ta cũng đã đi theo anh năm rồi!
Cảnh Diệp Nhã xúc động muốn khóc, chỉ là ngại vì đang ở nơi nhiều người, vì vậy đã kìm lại được.
Cô ta nghĩ, chỉ cần lúc này anh ta nhận lỗi với cô một câu thôi, cô ta sẽ tha thứ cho anh ta!
Sau này cũng sẽ không so đo gì nữa, cũng không nhằm vào ai, chỉ cần anh ta toàn tâm toàn ý yêu cô ta, ở bên cạnh cô ta, thì cô ta sẽ không yêu cầu quá đáng.
Có một số thứ, quả thật là đợi đến lúc sắp mất đi mới hiểu là nó quan trọng đến mức nào.