CHƯƠNG : TUYỆT ĐỊA CẦU SINH
Tin đồn trên mạng về chuyện Cảnh Diệp Nhã thuê hung thủ bắt cóc Cảnh Ngọc Ninh vẫn còn tiếp tục sinh sôi.
Liên quan tới bản ghi âm trước đó, cùng với lời khai của Tiểu Qùy, nhanh chóng trở thành tin sốt.
Trong khoảng thời gian đó, Cảnh Diệp Nhã có thể nói là danh tiếng bê bối, tuy rằng cũng có người nói cô ta vô tội nhưng bằng chứng rành rành, nên hầu hết mọi người đều tin tưởng những gì mà họ tận mắt nhìn thấy.
Vì vậy, trên mạng càng có nhiều lời mẳng mỏ Cảnh Diệp Nhã.
Chiều hôm đó, Cảnh Ngọc Ninh đang nằm ở nhà nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại từ Tống Linh.
Nói là có người ở sở cảnh sát muốn gặp tài xế họ Lưu kia, phía bên kia là một luật sư nổi tiếng trong ngành.
Hiện tại vẫn chưa có chính thức kết án, nên tài xế đó có quyền gặp luật sư, bởi vì bọn họ còn chưa có bỏ cuộc.
Chuyện này liên quan quá nhiều, nhóm truyền thông nghe tin thì lập tức hành động, canh gác bên ngoài đồn cảnh sát từ rất sớm, nóng lòng muốn moi thêm tin tức.
Vì vậy, lúc này Cảnh Ngọc Ninh tuyệt đối không được lộ mặt, ngay cả Lục Trình Niên tốt nhất cũng đừng có lộ diện.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Để bọn họ gặp đi, không sao đâu.”
Tống Linh có hơi lo lắng.
“Ngộ nhỡ cái tên tài xế kia thay đổi lời khai, đến lúc đó sẽ rất bất lợi cho cô.”
Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng cong môi.
“Cô yên tâm đi, nếu tôi đã hạ quyết tâm để Cảnh Diệp Nhã từng bước rơi xuống vực sâu thì không thể chỉ có một chiêu.”
Nghe cô nói như vậy, Tống Linh mới yên lòng.
Mà bên kia, Đồng Thanh Thư thật vất vả tìm người đối phó với cái tên tài xế kia, mới thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ, trong đêm đó cảnh sát lại đưa ra một thông báo khác.
Thông báo nói rằng đã tìm thấy hiện trường vụ án đầu tiên mà Cảnh Ngọc Ninh bị bắt cóc, hơn nữa còn hình ảnh và địa chỉ của gian mật thất kia.
Thông báo nói rất rõ ràng, tuy rằng bọn họ đã hao hết tâm sức tìm được nơi này nhưng đối phương dường như đã phát hiện ra được nên đã chuyển người rời đi.
Nói cách khác, Cảnh Ngọc Ninh vẫn chưa tìm được.
Đồng Thanh Thư nhìn tới bức ảnh kia, suýt chút nữa sợ tới mức hồn vía lên mây.
Vội vàng đi tìm Cảnh Diệp Nhã để xác nhận.
Khi Cảnh Diệp Nhã nhìn mấy bức ảnh đó đang lan truyền rộng rãi trên mạng, cô ta cũng sợ tới ngây người.
Không thể nào!
Rõ ràng là cô ta đã đã tiêu hủy hiện trường, tất cả dấu vết của cô ta và Cảnh Ngọc Ninh đã bị xóa sạch hết.
Sao bọn họ có thể chụp được chứ?
Chỉ thấy trong ảnh, gian mật thất kia giống hệt như gian mật thất lúc còn giam giữ Cảnh Ngọc Ninh.
Trên đài giải phẫu, mơ hồ có thể thấy dáng vẻ có người đang giãy giụa.
Mà tấm ảnh cuối cùng lại là hình ảnh của một chiếc nhẫn.
Cảnh sát cho rằng chiếc nhẫn này được tìm thấy ở hiện trường vụ án, trải qua việc xác nhận từ những người xung quanh của Cảnh Ngọc Ninh, thì chiếc nhẫn này không phải của cô.
Nói cách khác, chiếc nhẫn này rất có khả năng thuộc về kẻ đã lên kế hoạch cho vụ bắt cóc.
Hình ảnh chiếc nhẫn vô cũng rõ ràng, trên đó có đính một viên kim cương hình trái tim lấp lánh tỏ sáng.
Cảnh Diệp Nhã chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, y như có người dội một gáo nước lạnh lên đầu, lạnh thấu tim gan.
Sao, sao có thể chứ?
Chiếc, chiếc nhẫn này không phải đã hỏng từ lâu rồi sao?
Tiểu Qùy còn nói sẽ giúp cô ta sửa nó lại, nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây?
Tiểu Qùy?!
Đột nhiên cô ta chợt nghĩ tới điều gì đó, trừng mắt nhìn.
Cái con nhỏ chết tiệt này! Tụi nó dám liên thủ với nhau hãm hại cô ta!
Cảnh Diệp Nhã sắp điên rồi, nhưng dù cô ta cảm thấy bản thân có vô tội thế nào đi nữa, thì trên mạng vẫn có người nhặt được những tấm ảnh khi cô tham gia sự kiện.
Hơn nữa, khi phóng to bàn tay sẽ thấy chiếc nhẫn kim cương hình trái tim được đeo ở ngón tay trông rất ấn tượng.
“Ôi may gót! Người phụ nữ này đúng là điên rồi, thực sự bắt cóc Cảnh Ngọc Ninh nè?”
“Chiếc nhẫn này hình như là vật định ước của cô ta và cậu Mộ á?”
“Hình như vậy á, tôi nhớ trước đây có một lần phỏng vấn, chính miệng cô ta có thừa nhận qua, tôi có xem qua đoạn video đó.”
Ngay sau đó, đoạn video kia đã được cư dân mạng đào ra.
Đó là sau khi Cảnh Ngọc Ninh vừa mới vạch trần Mộ Ngạn Bân ngoại tình, ở trong buổi lễ đính hôn, Mộ Ngạn Bân đã trao cho cô ta chiếc nhẫn này.
Khi Cảnh Diệp Nhã nhận phỏng vấn, bị ánh mắt sắc bén của phóng viên nhìn chòng chọc, hỏi một chút về chiếc nhẫn đó.
Cô ta lập tức đắc ý khoe khoang với bọn họ một phen.
Lúc ấy vì để cho mọi người nhìn thấy viên kim cương được cắt gọt tỉ mỉ này, cô ta còn đưa tay về phía máy ảnh để máy ảnh có thể quay được hình ảnh rõ nét hơn.
Không ngờ, hôm nay nó lại trở thành bằng chứng phạm tội của cô ta.
Cả khuôn mặt của Cảnh Diệp Nhã đều tái nhợt, lảo đảo vài bước, ngã ngồi trên ghế sô pha.
Đồng Thanh Thư cũng không biết nói gì cho phải, cô ta ôm đầu thở dài.
“Không phải cô đã nói, tất cả chứng cứ đã được tiêu hủy rồi sao? Sao lại thế này?”
Cảnh Diệp Nhã lắc đầu.
Sự hoảng loạn và bất lực khiến đôi mắt cô ta đỏ hoe lên.
“Tôi cũng không biết nữa, rõ ràng tôi đã sai người tiêu hủy căn phòng kia, bàn giải phẫu bên trong tôi cũng đã cho người vứt đi rồi, sao nó vẫn còn ở chỗ này?”
Cô ta dừng lại một chút, mặt mày tái nhợt nhìn về phía Đồng Thanh Thư.
“Chị Đồng, nhất định là ả ta đã tính kế sẳn rồi, lúc trước bị tôi bắt cóc cũng nằm trong dự tính của ả cho nên ả mới chụp được những tấm ảnh này!
Những bức ảnh đó, chắc chắn không thể chụp sau khi xảy ra sự việc được, không hề có khả năng! Còn có chiếc nhẫn kia nữa, cũng không thể nào tìm được ở hiện trường vụ án!
Chắc chắn là tụi nó đã liên hợp lại để gài bẫy tôi, lần này, là bọn ả đào sẳn cái hố to đùng, chỉ chờ tôi nhảy vào trong đó!”
Đồng Thanh Thư giựt khóe môi khẽ chế giễu.
“Cho dù là hãm hại, em cũng không nên ngoan ngoãn nhảy vào chứ?”
Cảnh Diệp Nhã: “…”
Nhận thấy trong giọng điệu của Đồng Thanh Thư chứa sự bất mãn, sắc mặt cô hơi trầm xuống.
“Hiện tại cả chị cũng muốn nói tôi như vậy sao? Cả chị cũng thất vọng về tôi, muốn rời bỏ tôi?”
Đồng Thanh Thư trì trệ.
Lời ngay nói thật, bây giờ cô ta không bằng trước kia, tuy rằng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong ngành, khẳng định có sự từng trải.
Nhưng sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, năng lực làm người đại diện và quan hệ xã hội của cô ta từ lâu đã không bằng lớp trẻ bây giờ, cả về chuyện từng trải hay về tư duy hình thức, đã sớm bị thời đại đào thải từ lâu, không còn theo kịp nữa.
Hiện giờ, Cảnh Diệp Nhã coi như nghệ sĩ đắc ý nhất trên tay cô ta, cho dù là vì tương lai của bản thân, cô ta cũng không muốn Cảnh Diệp Nhã cứ như vậy mà bị hủy hoại.
Nghĩ đến đây, Đồng Thanh Thư thở dài.
“Đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa, tôi không có ý đó.”
Cô ta dừng một chút, nói: “Tình huống bây giờ rất bất lợi với chúng ta, em có cách gì không?”
Cảnh Diệp Nhã lắc đầu.
“Tôi không biết, hiện tại đầu óc của tôi rất loạn.”
Đồng Thanh Thư suy nghĩ một chút, nhíu mày.
“Nếu đúng như lời em nói, ngay từ đầu, đây là mưu kế của Cảnh Ngọc Ninh, vậy cách duy nhất chính là phải tìm được cô ta, chỉ cần chứng minh cô ta không xảy ra chuyện gì, mà người vẫn được tự do thì tất cả những lời đồn trước kia đều tự lắng xuống, hơn nữa…”
Ánh mắt cô ta thâm sâu, trong đáy mắt hiện lên một tia sáng quỷ quyệt.
“Nếu chúng ta làm việc chính đáng, nói không chừng sẽ tìm được đường sống từ chỗ chết, một kích hòa nhau.
Cảnh Diệp Nhã sửng sốt, nhìn cô: “Làm sao để một kích hòa nhau?”
“A! em nói, nếu để cho người ngoài biết được, chẳng những Cảnh Ngọc Ninh không có chuyện gì, mà hết thảy chuyện này đều do cô ta đứng sau tự đạo diễn, hơn nữa còn mua chuộc cảnh sát diễn trò cùng với cô ta, để hãm hại Cảnh Diệp Nhã em, đuổi em ra khỏi làng giải trí, chiếm lấy hết thảy vinh vang của em, em nói xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào chứ?”