CHƯƠNG : GIÚP CÔ TRÚT GIẬN
Người nhà họ Cảnh, bao gồm cả Trần
Vĩnh Thông đang muốn chạy trốn cuối cùng
cũng bị khống chế lại.
Buổi tiệc sinh nhật đương nhiên bị đứt
đoạn tại đây, mặc dù khách khứa bị một trận
ồn ào đột nhiên xuất hiện này dọa cho hết
hồn, nhưng mà trong lòng người nào cũng
có tính hiếu kỳ.
Nhưng có Lục Trình Niên ở đây nên mọi
người cũng không dám hỏi tiếng nào.
Lục Trình Niên là ai?
Đây là người nắm quyền của Lục thị, là
người đàn ông nắm trong tay toàn bộ mạch
máu trong giới kinh doanh ở Hoa Hạ.
Không hề nói quá chút nào, một người
đàn ông như thế này cho dù nói muốn cưới
công chúa cũng là điều không hề quá đáng.
Huống hồ gì gia tộc của họ Lục, họ Cố,
họ Quan, Phong tam thế được gọi là bốn gia
tộc lớn, đó cũng là người có công lớn trong
giai đoạn lập Hoa Hạ, hôn nhân của những
gia tộc như thế này từ trước đến nay ít khi tự
mình làm chủ, đa số đều là kết hôn vì lợi ích.
Sao người nhà họ Lục lại có thể cho phép
người nối nghiệp xuất sắc nhất của nhà mình ị
cưới một cô gái bình thường?
Đám người này nhất thời không khỏi bàn
tán xôn xao.
Bước chân vào thương trường đã lâu, lại
trải qua sự khiếp sợ mới vừa nấy, trong lòng
sớm đã có phán đoán của mình.
Đầu năm nay đàn ông tránh không được
hái hoa ngắt cỏ, cho dù là người có thân
phận như Lục Trình Niên cũng không ngoại
lệ.
Trước đó anh vẫn luôn không có chuyện
xấu gì, cho nên bên ngoài đều truyền tai
nhau là anh không thích phụ nữ.
Nhưng trên thực tế, e là chưa gặp được
người vừa ý.
Bây giờ rất khó khăn mới gặp được,
đương nhiên là nâng người trong lòng bàn
†ay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, dâng
những thứ tốt đẹp đến cho cô.
Có thể đối xử tốt với cô là một chuyện,
cưới về lại là một chuyện khác.
Dù sao trước kia cũng chưa từng có ai
nghe tin tức Lục Trình Niên đã kết hôn, nhà
họ Lục đã đổi nữ chủ nhân.
Nhưng mà Cảnh Ngọc Ninh này cũng coi
là một người may mắn, cho dù không có khả
năng bước vào nhà họ Lục, nhưng có thể đi
theo bên người Lục Trình Niên một đoạn thời
gian cũng là may mắn, khiến người khác
mấy đời ganh tị cũng không có được.
Trong lòng của mọi người đều có suy
đoán, mà Lục Trình Niên ở bên kia căn-bản
cũng không thèm để ý đến những suy nghĩ
của mấy người này.
Cảnh Ngọc Ninh bị người ta bỏ thuốc, lúc
nấy anh chạm đến cô là đã liền nhận ra.
Cũng chính vì vậy nên anh mới không lập
†ức truy cứu trách nhiệm với người nhà họ
Cảnh và Trần Vĩnh Thông.
Dù sao cứu người mới là việc quan trọng
nhất.
Bên trong phòng tổng thống xa hoa, Lục
Trình Niên đặt người lên giường, quay người
chuẩn bị đi vắt một cái khăn lông lau mặt
cho cô.
Góc áo lại bỗng nhiên bị một bàn tay
trắng nõn cầm lấy.
Sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh yếu ớt nhìn anh, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một màu
đỏ ửng, đôi môi đỏ khẽ nhấch lên.
“Em muốn uống nước.”
Cô vẫn không phát ra được âm thanh
nào như cũ, nhưng Lục Trình Niên có thể dựa
vào khẩu hình của cô để đoán.
“Chờ tôi một chút.”
Lúc anh quay lại, trên tai ngoại trừ thêm
một cái khăn, còn thêm một ly nước ấm.
{Anh đi đến đầu giường ngồi xuống, đưa
ý tay nâng Cảnh Ngọc Ninh dậy đút cô uống
nửa ly nước, lại cầm khăn nóng lau mặt lau
tay cho cô.
Cảnh Ngọc Ninh bị hơi nóng trên cái
khăn làm cho trong lòng thấy ngứa ngáy,
giống như có có rất nhiều con côn trùng
đang bò trên thân thể, khó chịu muốn chết đi
được.
Cô vùng vẫy một hồi, Lục Trình Niên thu
tay lại, thấy hàng mi thanh tú của cô nàng
nhíu nhíu lại, ánh mắt mang hơi nước nhìn
chăm chú về phía mình, lại lập tức nhắm mắt
lại, thoạt nhìn như đang đau khổ giấy dụa lấy
cái gì đó.
Quân áo trên người bị cô giấy dụa sớm
đã lộn xộn không chịu nổi, áo ngực màu đen
hơi lộ ra bên dưới làn váy, để lộ ra một vùng
da trắng ngần. |
Màu đỏ từ ngực lan lên đến cổ, lan ra hai
tay của cô, cuối cùng che kín cả khuôn mặt,
làm cho khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp kia
tăng thêm một màu sắc gợi cảm.
Sợi tóc mỏng manh ướt nhẹp vì mồ hôi
dính chặt ở thái dương, cả người đều tản ra
một loại cảm giác quyến rũ không nói nên
lời.
Lục Trình Niên nhìn cô, hô hấp hơi nặng
nề, con ngươi u ám sâu thẳm.
Anh đưa tay dịu dàng lau mồ hôi trên
trán cho cô, trầm giọng nói: “Ngọc Ninh,
chúng ta là vợ chồng, em có quyền lợi đưa ra
bất cứ yêu cầu gì với tôi.”
Nhưng mà người phụ nữ trên giường lại
giống như không nhận được tín hiệu của
anh.
Cô đau đớn nằm co quắp lại một chỗ, hai
tay ôm lấy cánh tay, thậm chí còn đem mặt
chôn vào tay, nhìn như muốn nhờ ai đó đến
khống chế mình, để cho mình không phải
làm ra chuyện kích động qì. Lục Trình Niên nhíu mày, đưa tay xem xét
nhiệt độ trên trán cô.
Làn da trên trán cô nóng hổi.
Đôi mắt của anh âm u, trầm giọng nói:
“Em xác định không cần sự giúp đỡ của
anh?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu, sau đó bỗng
nhiên lại ngẩng đầu lên, mở miệng nói không
ra hơi: “Em muốn gặp bác sĩ.”
Lục Trình Niên nhìn cánh môi mấp máy
của cô, không trả lời.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết anh có
hiểu mình nói gì không, nhưng bây giờ cô
cũng không còn sức lực để gì, đành phải vùi
mặt vào hai tay, tạo ra một tư thế cuộn thành
một con tôm để phòng bị, nếu như nghiêm
túc nhìn còn có thể nhìn thấy thân thể mảnh
mai kia dường như đang phát run.
Cô cố gắng hết sức lực để làm cho mình
tỉnh táo.
Lục Trình Niên lúc này không biết nên
khóc hay nên cười.
Anh ngồi bên giường nhìn cô một lúc lâu,
một lát sau, anh cười lạnh thành tiếng.
Tiếng cười kia không biết là tự giễu hay
thất vọng, anh bỗng nhiên đứng bật dậy, lấy
chăn mỏng trên giường đắp lên trên người
Cảnh Ngọc Ninh, sau đó nhanh chân bước ra
ngoài.
Bác sĩ rất nhanh đã đến rồi.
Có lẽ là Lục Trình Niên vừa bước ra ngoài
không lâu, một người phụ nữ mặc đồ bác sĩ
được Tô Thâm dẫn vào.
Ở thời điểm này, đương nhiên Tô Thâm
không thể đến bệnh viện để tìm bác sĩ, may
mà Lục Viên luôn có bác sĩ gia đình, anh ta
lập tức họi điện thoại cho bác sĩ, nhanh
chóng dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến
đó, cũng chỉ mất gần mười phút thời gian.
Cảnh Ngọc Ninh đang nằm co rúm trong
chiếc chăn mỏng manh bằng tơ tằm, cảm
giác tay của mình bị người khác giữ chặt, cô
phản xạ có điều kiện rụt rụt tay vào.
Vị bác sĩ nữ thấy thế vội vàng nhẹ giọng
nói: “Cô Cảnh, cô không cần phải sợ, tôi là
bác sĩ, tôi đến đây để xem tình hình của cô.
Có lễ là nghe được giọng nói của cô ta,
lúc này Cảnh Ngọc Ninh mới buông lỏng
cảnh giác, tùy ý để cô ta kéo tay của mình
qua.
Sau đó chăn đang đắp trên người bị xốc
lên, cô vốn là bị trúng thuốc, toàn thân phát
nóng, lại bị chăn che lại, tự nhiên là nóng đến
đầu đầy mồ hôi, toàn thân cơ hồ đều bị mồ
hôi thấm ướt.
Bác sĩ nữ nhíu nhíu mày, không vui nói:
“Tình huống này sao còn có thể đắp’chăn
cho cô ấy? Sẽ sinh ra phản ứng ngược !lại
nhiệt độ của cơ thể.”
Tô Thâm đứng ở một bên giật giật khóe
môi, trên mặt không có biểu cảm gì.
Bác sĩ nữ không chú ý đến vẻ mặt của
anh ta, cẩn thận kiểm tra cho Cảnh Ngọc
Ninh xong, sau đó lấy một ống tiêm tiêm cho
cô.
Toàn bộ quá trình Cảnh Ngọc Ninh đều
ngoan ngoãn phối hợp, không có chút kháng
cự nào.
Tô Thâm lại cảm thấy có chỗ không thích
hợp.
Anh ta tò mò nhìn sang phía Lục Trình
Niên một chút, trong lòng suy nghĩ lúc nấy
anh ta mới rời đi mười mấy phút, ông chủ
nhà mình sao đột nhiên lại không vui vẻ nữa
rồi?
AI Nhất định là bị cái tên khốn nạn Trần
Vĩnh Thông kia và người nhà họ Cảnh làm
cho tức giận.
Dù sao hôm nay bọn họ dám ra tay với
Cảnh Ngọc Ninh như vậy, cho dù là bất cứ
người đàn ông nào đi nữa cũng sế không bỏ
qua cho bọn họi
Tô Thâm thấy cảm giác của mình quá
nhạy cảm, trong lòng còn suy đoán ông chủ
nhà mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào,
còn âm thầm suy nghĩ mấy phút để tìm ra
cách giúp mợ chủ tương lai của mình trút
giận.
Ở bên kia, bác sĩ đã tiêm xong cho Cảnh
Ngọc Ninh.
Cô ta quay đầu nhìn về phía Lục Trình
Niên: “Thuốc giải đã tiêm xong rồi, nhưng
mà còn phải cần một chút thời gian nữa mới
có thể tốt được, trong thời gian này anh cứ ở
bên cạnh của cô ấy, nếu như xuất hiện tình
trạng khó chịu thì cho cô ấy ngâm nước lạnh,
chờ một chút là tốt thôi.”
Trên mặt của Lục Trình Niên vẫn không
có biểu cảm như cũ, dáng vẻ lạnh băng,
nhưng lại mở miệng hỏi: “Sao cô ấy không
nói chuyện được?”a