CHƯƠNG : TÌNH Ý ĐƠN PHƯƠNG
Trên gương mặt dịu dàng của Quan Thu Hà lộ ra vẻ lo lắng.
“Chuyện lần này, mặc dù cô rất nắm chắc, mà dù sao cũng không phải là vạn nhất, điều tôi lo lắng chính là, một khi chuyện cô ở đây bị người khác phát hiện, đối phương sẽ trả đũa, nói mọi người cấu kết với nhau.
Nhà họ Lục ở vị trí cao, mặc dù quyền lợi đủ lớn, nhưng cũng cực kì mẫn cảm, dư luận của người dân rất đáng sợ, có đôi khi dư luận không phân rõ chân tướng cực kì dễ dàng mê hoặc người dân, bị người lợi dụng, cuối cùng giống như một đòn bẩy, khiến toàn bộ nhà họ Lục rung chuyển.
Cảnh Ngọc Ninh im lặng một hồi.
Cô hơi hạ mắt, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Cô Quan nhìn có vẻ rất quan tâm nhà họ Lục?”
Quan Thu Hà sững sờ.
Có chút không theo kịp mạch não của cô.
Một lát, mới phản ứng kịp, trên mặt hiện lên thần sắc không tự nhiên.
“Tôi và anh niên lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bà Lục và dì Lục lại đối xử với tôi rất tốt, đương nhiên tôi không hi vọng nhà họ Lục xảy ra chuyện.”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ gật đầu.
Cô lại trầm tư hai giây, đột nhiên lại hỏi: “Tôi nghe nói, hai người trước kia có hôn ước? Dường như… Còn có một đoạn tình cũ?”
Vừa nhắc đến cái này, gương mặt của Quan Thu Hà lập tức đỏ lên.
Dáng dấp của cô ta vốn dĩ không khó coi, chỉ không phải kiểu cực kì đẹp mắt mà thôi, lại thắng ở da thịt trắng như tuyết, thời điểm đỏ mặt cúi đầu lại có một phen phong tình thẹn thùng.
Quan Thu Hà thấp giọng nói: “Là từng có.”
Dừng lại, lại vội vàng giải thích: “Nhưng cô cũng đừng hiểu lầm, mặc dù trước kia tình cảm của tôi và anh Niên quả thật rất tốt, nhưng cũng là chuyện còn nhỏ, tôi và anh Niên đã sớm chia tay ở năm năm trước, về sau cũng không còn gì cả.”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ gật đầu.
“Ừ, tôi biết.”
Quan Thu Hà lại ngốc.
Cảnh Ngọc Ninh đưa mắt nhìn sắc trời, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền nói: “Tôi muốn đi vào, cô Quan còn muốn tiếp tục hóng gió sao?”
Quan Thu Hà miễn cưỡng mỉm cười: “Tôi sẽ ở lại một lát nữa.”
“Được, gió đêm ở bờ biển rất lạnh, cô Quan chú ý thân thể, đừng hóng gió quá lâu.”
“Tôi biết, cảm ơn cô Cảnh quan tâm.”
Cảnh Ngọc Ninh cũng không nói gì tiếp, đứng dậy rời đi.
Rất nhanh, chuyện hai người gặp riêng đã bị Lục Trình Niên biết.
Lúc đó Cảnh Ngọc Ninh vừa tắm xong, đi ra từ phòng tắm, đã thấy người đàn ông nghiêm mặt đi đến.
Cô hơi buồn bực: “Sao vậy?”
“Quan Thu Hà tìm em sao?”
Cảnh Ngọc Ninh kịp phản ứng, nhịn không được liền cười lên: “Đúng vậy, vì sao mà anh lại khẩn trương như vậy?”
“Cô ấy đã nói gì với em?”
Đôi mắt của Cảnh Ngọc Ninh hơi thay đổi.
Nhìn biểu cảm khẩn trương của người đàn ông, cô bỗng nhiên có một cảm giác thú vị tàn ác.
Cô như có điều suy nghĩ nói: “Cô ấy nói anh là bạn trai cũ của cô ấy, tình cảm đã từng rất tốt, mặc dù bây giờ đã chia tay, nhưng về sau có lẽ còn có cơ hội.”
Lục Trình Niên: “…”
Cảnh Ngọc Ninh thở dài.
“Ai nha, anh nói xem, em có tính là cầm đao đoạt tình cảm không?”
Lục Trình Niên cau mặt lại: “Nói bậy! Anh với cô ấy không hề có gì cả, anh cũng chưa từng đồng ý kết giao với cô ấy, chỉ là trưởng bối ở trong nhà đơn phương mà thôi.”
Cảnh Ngọc Ninh chậc chậc, lắc đầu: “Lục Trình Niên, người đàn ông thì không thể không chịu trách nhiệm như vậy, người ta đều đã ngầm thừa nhận anh là bạn trai của cô ấy, anh lại nói là chưa từng kết giao, tại sao nghe vậy lại có cảm giác cặn bã?”
Nói xong, cô còn đặc biệt vỗ mạnh vào vai của anh.
“Anh yên tâm, em là người rộng lượng, sự việc đã trôi qua năm năm cũng sẽ không tính toán với anh, cho nên thẳng thắn một chút cũng không có gì.”
Lục Trình Niên tức giận đến mức đau dạ dày.
“Nói không có chính là không có, còn có thể như thế nào chứ, em đừng có lấy cái này để chuyển sang chuyện khác, ngoại trừ cái này, Quan Thu Hà còn nói gì với em?”
Sắc mặt của Cảnh Ngọc Ninh cứng đờ.
Cô xấu hổ cười cười: “Còn có thể là cái gì chứ, giữa phụ nữ với nhau, chẳng phải chỉ có chút chuyện như vậy sao.”
“Em xác định?”
Sắc mặt của Cảnh Ngọc Ninh có chút không tự nhiên.
Nói thực ra, chuyện lần này, mặc dù kế hoạch của cô rất chu toàn, nhưng quả thật không cân nhắc đến nhân tố nhà họ Lục ở bên trong.
Mặc dù thời gian cô và Lục Trình Niên ở bên cạnh nhau cũng không ngắn, nhưng cô luôn vô tình hay cố ý tránh đi phân tranh bên phía kinh đô.
Dường như nhận ra ý tứ của cô, Lục Trình Niên bình thường cũng không nói những chuyện đó ở trước mặt cô, bởi vậy, đối với chuyện nhà họ Lục ở kinh đô, cô biết cũng không nhiều.
Cũng bởi vậy, ở một số thời điểm, cô thậm chí không cân nhắc đến ảnh hưởng của nhà họ Lục.
Lần này, không thể không nói, là do sơ sót của cô.
Trong lòng Cảnh Ngọc Ninh có chút áy náy, nếu như Lục Trình Niên thực sự vì cô mà bị ảnh hưởng, cô nhất định sẽ hối hận chết mất.
Dù sao, báo thù mặc dù quan trọng, nhưng sự an toàn của người bên cạnh còn quan trọng hơn.
Dường như đã nhận ra ý nghĩ của cô, Lục Trình Niên thở dài.
Kéo tay cô qua, cầm ở trong lòng bàn tay, trầm giọng nói: “Đừng nghe cô ấy nói hưu nói vượn, cũng đừng suy nghĩ lung tung, anh là chồng của em, ngay cả chút năng lực nhỏ ấy anh cũng không có, thì còn tư cách gì để bảo vệ em?”
Cảnh Ngọc Ninh nghe vậy thì giật mình, ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn, sắc mặt của người đàn ông rất bình tĩnh, ánh mắt lại hết sức nghiêm túc.
“Anh cho phép em dùng phương pháp của em để làm chuyện em muốn, nhưng điều kiện tiên quyết là, không được giấu anh, cũng không cần sợ liên lụy anh mà thay đổi bất kì quyết định gì.”
“Thế nhưng nhà họ Lục…”
“Nhà họ Lục sẽ không có chuyện gì.”
“Quan Thu Hà nói có người muốn nhằm vào nhà họ Lục? Nếu như chuyện lần này xảy ra điều gì, khi đó nhà họ Lục nên làm gì?”
Lục Trình Niên lạnh lùng cười.
Trong đôi mắt ôn hòa bình tĩnh kia, phát ra từng kia băng lãnh.
“Xem nhẹ người đàn ông của em như vậy? Nếu ngay cả chút chuyện này cũng không giải quyết được, nhà họ Lục đã sớm bị người ta đánh sụp đổ rồi!”
Nói xong, anh sờ đầu cô trấn an.
“Yên tâm, tất cả đã có anh ở đây, không sao cả, em cứ yên tâm đi làm chuyện em muốn là được.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn anh, nửa ngày, khẽ gật đầu.
“Cảm ơn anh, Lục Trình Niên.”
Người đàn ông nghe vậy thì cười tà ác.
“Có muốn đổi phương pháp khác để cảm ơn anh không?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn ánh mắt của anh, liền biết anh muốn làm gì.
Hung ác trừng mắt nhìn anh một cái: “Nghĩ cũng đừng nghĩ! Bà nội và An An còn ở đây, nói không chừng lúc nào đó sẽ đến, nhỡ đâu gặp được…”
Lục Trình Niên lộ ra biểu cảm ủy khuất.
“Bà xã ơi, anh chỉ muốn hôn hôn mà thôi, em nghĩ gì thế? Chẳng lẽ em đang nghĩ…”
Cảnh Ngọc Ninh ngây người.
Lúc này mới phản ứng được, mình đã bị người đàn ông này đùa nghịch.
Lập tức thẹn quá hóa giận, giơ nắm đấm lên, đấm về phía anh!
“Lục Trình Niên, anh đáng ghét!”
…
Ban đêm hôm ấy, ba giờ sáng.
Cảnh Diệp Nhã đang ngủ ở trong cục cảnh sát đột nhiên bị một âm thanh đánh thức.
Cô ta mở mắt ra, trong mơ hồ nhìn thấy có bóng người nhanh chóng đi ra ngoài, mà cửa phòng vốn dĩ được đóng rất nghiêm đã mở ra, bên cạnh giường của cô ta còn có một chiếc di động và một chìa khóa.
Cô ta lập tức giật mình, cả người tỉnh táo lại.
Bên ngoài yên tĩnh im ắng, giống như tất cả mọi người đã bị đuổi đi, cô ta xoắn xuýt mấy giây, rồi cầm điện thoại và di động lên, đi ra ngoài.
Liền thấy bên ngoài hành lang không có ai cẩ, bên trong phòng an ninh chỉ có một bảo vệ trực ban đang buồn ngủ ngáp.
Cô ta không khỏi bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh cả người, nhưng chỉ do dự trong chốc lát, liền cầm di động và chìa khóa, nhanh chóng chạy ra ngoài.