CHƯƠNG : HUNG DỮ MỘT CHÚT
Trong đáy mắt của Cảnh Ngọc Ninh hiện lên tia châm chọc.
“Thật lòng? Lúc trước sao anh không nói tới chuyện tôi bị Vương Tuyết và Cảnh Diệp Nhã hợp lại lừa gạt chèn ép tôi, bây giờ anh chạy tới nói với tôi là anh thật lòng? Xin lỗi nha, cái thật lòng này của anh khiến tôi cảm thấy thật sự buồn nôn!”
“Cô…”
“Buông tay! Tôi muốn đi vào!”
“Ninh, em nghe anh nói…”
“Tôi nói anh buông tay!”
Cảnh Ngọc Ninh gạt tay anh ta ra, không ngờ lực tay rất lớn, trực tiếp đập cả người anh ta vào lan can.
Mộ Ngạn Bân kêu lên một tiếng đau đớn, xung quanh có không ít người nhìn qua, đều có hơi kinh ngạc.
Cảnh Ngọc Ninh:…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Uh, rượu này uống nhiều có vẻ không tốt lắm nhỉ, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ mất kiểm soát tính tình nóng giận mà bộc lộ sức mạnh, không nắm vững sức lực.
Trước những ánh mắt kỳ quặc của mọi người xung quanh, cô do dự không biết lúc này nên trực tiếp rời đi hay ở lại để nhìn xem hay không.
Cuối cùng, bởi vì bên cạnh bắt đầu vang lên một số tiếng bàn tán trầm thấp mà hiện tại tốt xấu gì thì cô cũng là người nổi tiếng, mặc dù ở nơi như Tiên Thủy Các, nhìn thấy người nổi tiếng cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu chuyện cô ở trước mặt công chúng đánh người ngộ nhỡ bị truyền ra ngoài thì sẽ không tốt lắm.
Da mặt cô mỏng lắm, còn muốn giữ thể diện.
Cho nên cuối cùng cô đành phải đi tới chỗ Mộ Ngạn Bân, nhỏ giọng nói: “Này! Nếu không có chết thì đừng giả bộ nữa, nhanh đứng dậy.”
Mộ Ngạn Bân ôm bụng dựa vào lan can, khuôn mặt vắt vẻo đau đớn.
Anh ta gian nan đứng lên, cắn răng nói: “Tôi, tôi không sao.”
Sắc mặt trắng bệnh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh ta, rất khó tin là anh ta thật sự không có chuyện gì.
Trong lòng có hơi buồn bực.
Một người to xác như vậy mà cứ như con gà yếu ớt, đụng có xíu xiu thôi đã thành cái dáng vẻ này, sau này làm sao cãi nhau tiếp được đây?
Chắc không phải đập tới hỏng luôn rồi chứ!
Cảnh Ngọc Ninh lo lắng hỏi: “Nếu không ổn thì tôi dìu anh về bao sương! Hừm, hay để tôi gọi phục vụ qua đây?”
Mộ Ngạn Bân ngẩng đầu nhìn cô một cái.
“Không cần đâu, chỉ là bụng tôi hơi đau chút thôi, em có thể dìu anh đi vệ sinh được không?”
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ một chút, vừa rồi cô có đi ngang nhà vệ sinh, cũng cách đó không xa nên đã đồng ý.
Giúp anh ta tới trước cửa toilet, cô trầm giọng nói: “Tới rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Nói xong, đang định rời đi thì lại bị Mộ Ngạn Bân giữ chặt, kéo cả người cô vào trong toilet.
Cảnh Ngọc Ninh không chú ý bị anh ta kéo vào bên trong toilet, nhất thời vừa sợ vừa tức giận.
“Má nó anh bị điên à? Buông chị mày ra!”
Cô không nhịn được mà chửi tục.
Mộ Ngạn Bân cười lạnh một tiếng, đè cô lên vách tường, nhỏ giọng nói: “Em nói thêm lần nữa xem? Nếu như để người bên ngoài nghe được thì xem em giải thích như thế nào!”
Cảnh Ngọc Ninh cắn răng.
Cho nên làm nghệ sĩ cũng có chỗ không tốt.
Có đôi khi khổ vì danh tiếng, vì danh dự mà nén giận là chuyện bình thường.
Nhưng cô có chỗ nào là người dễ dàng chịu đựng mà không kêu lên chứ, cô đơn giản dùng tay trái bịt chặt miệng Mộ Ngạn Bân lại, sau đó nhắc giày cao gót mạnh mẽ đá xuống một đá.
“Ưm…”
Mộ Trạc Bân đau tới nổi kêu lên một tiếng đau đớn.
Anh ta muốn giãy dụa nhưng không biết vì sao sức lực của cô lại lớn như vậy, cô vặn tay anh ta lại, cả người bị ép vào cửa, làm thành tư thế quay mặt vào tường.
Ngay sau đó, vô số nắm đấm y như côn gậy giáng xuống tấm lưng của anh ta.
Cảnh Ngọc Ninh thực sự tức giận!
Mẹ nó! Vốn dĩ anh ta đã rất đủ phiền phức rồi! Vậy mà lại cố tình không biết thức thời như vậy!
Muốn tiếp cận cô đúng không? Vậy thì để cho anh ta thử xem!
Vừa rồi Cảnh Ngọc Ninh bị lừa gạt, vì vậy lúc này cũng không quan tâm có đánh hỏng anh ta hay không, cô đánh mạnh bạo không nương tay.
Sau đó cô cảm thấy một tay không thuận tiện lắm, đơn giản rút thắt lưng của anh ta ra, trói hai tay anh ta từ phía sau rồi cởi tất để bịt miệng anh ta lại, sau khi rảnh hai tay thì lập tức tay đấm chân đá anh ta một trận.
Bên ngoài có người đi vào nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng động bên trong.
Lúc đầu thì có hơi kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó nghe thấy tiếng rên la của người đàn ông, hòa với tiếng thở của người phụ nữ thì lập tức hiểu được.
Đàn ông thường kín tiếng với mấy chuyện này, cho nên cũng không lắm miệng, yên lặng vào nhà vệ sinh rồi lại yên lặng rời đi.
Đáng thương cho Mộ Ngạn Bân muốn lên tiếng cầu cứu nhưng không có ai để ý tới.
Cảnh Ngọc Ninh đánh đấm hết mười phút, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Thở hổn hển xoa thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trên trán còn lấm tấm ra mồ hôi lạnh.
Mà Mộ Ngạn Bân sớm đã từ bỏ phản kháng, cả người cuộn mình nằm trên mặt đất bên cạnh bồn cầu, cúi đầu cuộn người hệt như con tôm luộc.
Cảnh Ngọc Ninh còn chưa hết giận, lại hung hăng đá anh ta thêm một đá.
Nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không nể mặt bà cụ thì tôi đã sớm đánh anh rồi! Hôm nay là do anh tự tìm đến, lần sau còn dám tới gần tôi, tôi sẽ phế luôn anh! Có nghe rõ chưa hả?”
Mặt mũi Mộ Ngạn Trạch bầm dập, khóe mắt còn vương chút máu, như sắp hôn mê vậy, không còn sức lực trả lời cô.
Sau đó Cảnh Ngọc Ninh mới phát hiện bản thân ra tay quá nặng, nghĩ một chút, lấy điện thoại của anh ta gửi một tin nhắn cho Mộ Trình Thiên.
“Con bị người khác đánh, mau tới WC nữ cứu con.”
Sau khi gửi xong tin nhắn, cô rửa sạch tay rồi rời đi.
Cảnh Ngọc Ninh hạ quyết tâm, một người thích sĩ diện như Mộ Ngạn Bân sẽ không dám nói với Mộ Trình Thiên là anh ta bị cô đánh cho bầm dập.
Dù sao thì ở trong mắt mọi người, cô là một cô gái yếu ớt trói gà không chặt.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn cô đều yếu ớt, cũng không biết võ gì, cho dù anh ta nói chuyện bị cô đánh ra cho mọi người nghe, cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Sự thật đúng như cô dự đoán.
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, mặc cho Mộ Trình Thiên có hỏi như thế nào hay cho dù có bị đánh chết đi nữa anh ta cũng không nói ra người đánh anh ta là ai.
Lúc đầu Mộ Trình Thiên còn tức giận, la hét đòi báo cảnh sát, còn muốn điều động giám sát.
Sau lại thấy anh ta phản kháng quá lợi hại, đành phải từ bỏ.
Mà mặc dù ông có bỏ qua cho cô đi nữa nhưng Mộ Ngạn Bân lại căm hận Cảnh Ngọc Ninh.
Anh ta rất không rõ, một người từng rất yếu đuối nhu nhược như vậy, chỉ sao một thời gian lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Ngày đó ở trong toilet, anh ta thật sự dùng hết sức lực để kháng cự giãy dụa.
Nhưng anh ta thật sự giãy không ra!
Cái người phụ nữ kia hệt như ma quỷ vậy!
Quả thực rất đáng sợ!
Ngoài sự sợ hãi, nỗi uất hận trong lòng Mộ Ngạn Bân càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngày đó khi anh được đưa ra khỏi toilet, có không ít người thấy được, mà tất cả bọn họ đều là những nhân vật có tiếng ở Nam Thành.
Tất cả mọi người điều biết, cậu chủ của nhà họ Mộ bị người đánh trong toilet, thậm chí lúc trước còn có người nghe thấy âm thanh mơ hồ trong toilet, nghi ngờ anh có phải nhìn lén ai đó trong toilet hay bị cô nào lừa tình lừa tiền không, hoặc là làm chuyện gì đó xấu hổ không để người khác biết nên mới bị đánh như vậy.
Mộ Ngạn Bân có miệng cũng không thể nào giải thích được!
Có trời mới biết, lúc đó anh ta kéo Cảnh Ngọc Ninh vào toilet, chỉ là muốn lợi dụng tình cảm trước đây của cô dành cho anh ta, muốn trò chuyện vui vẻ với cô, ôm cô trở về.
Thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy!
Cảnh Ngọc Ninh!
Chỉ cần nhớ đến ba chữ này, thì trong lòng anh ta tràn đầy thù hận và không cam lòng.
Cô ghét anh ta đến vậy sao?
Không muốn bên cạnh anh ta? Vậy thì anh ta càng muốn có được!
Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh ta.sẽ giẫm hết toàn bộ cao ngạo của cô dưới chân, để cho cô nếm thử mùi vị đắc tội anh ta sẽ có kết cục gì!