CHƯƠNG : TÊN NHÓC NHÀ HỌ LỤC
Bà lão nhìn bọn họ một chút, lộ ra sắc mặt không vui.
“Các anh cho rằng tôi là phạm nhân à, tại sao lại trông coi tôi như vậy, tôi chẳng qua chỉ chụp mấy kiểu ảnh mà thôi, có cần thiết phải như vậy hay không?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Mẹ không phải muốn đến nhìn Tạ Thành Phi sao, con sẽ trực tiếp phái người đem anh ta gọi đến khách sạn để mẹ nhìn đủ là được, tại sao phải chạy đến nơi này để xem anh ta? Còn chụp lén? Để người ta biết đường đường là bà chủ của nhà họ Cận thế mà làm ra loại sự tình này, mẹ có muốn mặt mũi nữa hay không?”
Bà cụ nghe vậy có chút tức giận.
“Mẹ làm cái gì? Mẹ cũng không có làm chuyện gì trái với kỷ cương luật pháp, làm sao lại thấy mất mặt? Hơn nữa đem người gọi vào trong nhà, vậy còn gọi theo đuổi minh tinh sao? Còn được gọi là một fan đủ tư cách sao?”
Bà ấy hừ lạnh một tiếng: “Quên đi! Mẹ lười nói với con, nói cho con con cũng không hiểu, giống hệt người cha già của con, không hiểu chút phong tình nào.”
Trên mặt người đàn ông trung niên đã có chút xám xịt: “Nếu để ba biết mẹ chạy đến đây nhìn Tạ Thành Phi, đến lúc đó mẹ cũng không được dễ chịu như này đâu.”
Bà cụ nghe vậy sắc mặt thay đổi một chút.
“Ông ấy biết thì sao? Con cái thằng nhóc này, mẹ khó nhọc sinh con nuôi con! Cùi chỏ còn hướng ra bên ngoài.”
Nói xong thì thở phì phò đánh ông ta một chút.
Giọng nói của người đàn ông trung niên cũng trở nên mềm mỏng: “Vâng vâng vâng, lỗi của con, không nên thấy mẹ tùy hứng mà đưa mẹ tới đây, chủ yếu là chúng ta đã đi nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên về nước, đối với hoàn cảnh đều chưa quen thuộc, con sợ mẹ xảy ra chuyện gì, nếu không phải lo lắng an toàn của mẹ, con cũng không cần gấp gáp như vậy.”
“Hừ!”
Bà cụ không để ý tới, quay người dưới sự hộ tống của một đám bảo vệ bước tới hướng cửa phòng Vip.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết sau lưng xảy ra chuyện gì.
Sau khi về đến nhà, tắm rửa, lại gọi điện thoại cùng với Hoa Mộng Dao, biết được hiện tại mọi chuyện của cô ấy đều tốt, lúc này mới hài lòng cúp máy.
Lúc này, trong một khách sạn tư nhân tràn ngập vẻ cổ kính.
Bà cụ Cận vừa vào cửa, liền thấy một ông cụ sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
Bà hơi bước chân dừng lại, sau đó cười tủm tỉm vào cửa, hỏi: “Đã trễ như vậy, ông ngồi chỗ này làm gì? Ăn cơm tối chưa?”
Ông cụ cũng không để ý tới bà, ngồi ở chỗ đó phụng phịu.
Thấy thế trong lòng bà cụ hơi hồi hộp một chút, thầm nghĩ, chẳng lẽ ông ấy biết sao?
Vội vàng lấy điện thoại ra gửi cho con trai một tin nhắn.
Hai phút sau, bà lại nhận được tin trả lời, sự tình đã bại lộ, ông cụ ban đêm trong phòng tức giận đến tim đau thắt, cơm cũng không ăn, còn tức giận một trận thật lớn đâu!
Bà cụ cất điện thoại, che dấu sắc mặt, cũng không nói chuyện.
Yên lặng đi đến phòng bếp, để người làm chuẩn bị một phần đồ ăn, sau đó tự mình bưng đến trước mặt ông.
“Sao có thể không ăn cơm tối được? Đến, nhanh ăn cơm đi!”
Trên ghế salon ông cụ hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi hướng khác, không ăn.
Bà cụ liếc ông một cái, đè xuống sự tức giận ở đáy lòng, tiếp tục dụ dỗ nói: “Ngoan, ông không ăn cơm, ban đêm dạ dày lại đau, đừng làm loạn, tranh thủ thời gian ăn một chút.”
“Hừ, tôi còn làm loạn được như bà sao? Hơn nửa đêm, đi ra ngoài nhìn một tên đàn ông khác, còn dám để Tô Khải dẫn bà đi! Bà bây giờ là càng ngày càng không đem tôi để ở trong mắt.”
Sắc mặt của bà cụ lúc này có chút biến đổi.
Đè xuống tính tình, nhẫn nhịn.
“Được rồi được rồi, là tôi sai, tôi không nên đi nhìn cậu ta, vậy ông ăn cơm trước có được hay không?”
“Không ăn!”
“Ăn một miếng.”
“Không ăn!”
Bà cụ: “…”
Để thuốc đặt ở trên bàn, đứng dậy, quay người hướng đi lên lầu.
Ông cụ đang ngồi trên ghế salon thấy vậy sững sờ, liền vội vàng hỏi: “Bà đi đâu vậy?”
Bà cụ tức giận nói: “Lên lầu đi ngủ! Đi ra ngoài chơi một ngày, tôi không mệt sao?”
“Nhưng tôi còn chưa ăn cơm mà!”
“Vậy ông ăn đi chứ!”
Sắc mặt ông cụ thay đổi liên tục, thay đổi liên tục…
Cuối cùng, lộ ra một biểu cảm ấm ức, mắt đỏ ửng nói: “Trước đó bà đã đồng ý với tôi, không đi xem cái tên đàn ông bên ngoài kia nữa mà!”
Bà cụ: “…”
Dáng vẻ ấm ức bla bla của đối phương khiến cho lòng của bà bỗng mềm nhũn.
Tiến lên dụ dỗ nói: “Được được được, tôi nói tôi sai rồi mà, tôi ở trong nhà ngây người đến buồn bực, muốn đi ra ngoài đi một chút, vừa vặn liền đi nơi đó, tôi không phải cố ý.”
“Bà khó chịu, có thể cùng tôi cùng đi ra mà, vì cái gì không mang tôi theo? Hừ! Bà chính là đi xem tên đàn ông kia!”
“Tôi…” Bà cụ có chút đau đầu.
Đột nhiên tròng mắt bà xoay động, thần bí hề hề nói: “Thật ra, hôm nay tôi thật không phải đi gặp Tiểu Phi Phi…”
“Bà còn gọi cậu ta Tiểu Phi Phi!!!” Ông cụ nổi giận.
Bà cụ: “…”
“Hôm nay không phải tôi đi gặp Tạ Thành Phi, tôi là đi tìm cháu dâu của chúng ta.”
Quả nhiên, vừa nhắc tới cháu dâu, lực chú ý của ông cụ lập tức di chuyển một nửa.
“Cháu dâu?”
“Đúng vậy!” Bà cụ nhanh chóng móc điện thoại, tìm ra một tấm hình.
“Ông nhìn, cô gái này có phải là dáng dấp rất xinh đẹp không? Tôi cho ông biết, bên ngoài còn xinh hơn trong ảnh, về sau cùng cháu trai của chúng ta sinh ra con cái nhất định lại càng xinh đẹp.”
Ông cụ nhìn ảnh chụp kia một hồi, bĩu môi: “Không có đẹp bằng bà lúc trẻ tuổi.”
Bà cụ nghe xong, có chút ngượng ngùng: “Nói bậy! Tôi lúc tuổi còn trẻ cũng không xinh đẹp bằng cô gái này.”
“Trong lòng tôi, bà chính là người xinh đẹp nhất.”
Lúc này, Cận Tô Khải mới vừa vào cửa nghe được câu này, chưa kịp phát giác đã bị một đống cẩu lương lạnh lùng ném vào mặt, ném bất ngờ đến mức ông ta không kịp tránh.
Vốn còn lo lắng mẹ ông không giải quyết được ba ông, cho nên đặc biệt tới xem một chút, xem ra là ông ta suy nghĩ nhiều.
Bà lão thấy được ông ta, vội vàng kêu lên: “Tô Khải, con qua đây!”
Cận Tô Khải chỉ có thể đi qua.
“Mau đến xem, dáng dấp con nhóc này thế nào?”
Nói xong, giơ điện thoại qua.
Cận Tô Khải nhìn thoáng qua, rất đúng trọng tâm bình luận: “Rất xinh đẹp.”
“Xinh đẹp mà!” Bà cụ mừng phơi phới, giống như chính bà được khen, con mắt lóe sáng nói: “Giới thiệu cho Uyên của chúng ta làm vợ thì thế nào?”
Cận Tô Khải nghe vậy nhíu mày.
Hơi có chút buồn cười.
Dù sao hai ông bà cũng đã lớn tuổi, mặc dù bà cụ một mực không chịu nhận đã già, còn kiên trì truy đuổi thần tượng, nhưng dù sao không bằng tuổi trẻ, trên internet rất nhiều chuyện cũng không biết.
Ông ta giống như cười mà không phải cười nhìn xem hai người già này, hỏi: “Hai người nhìn trúng cô ấy?”
“Đúng vậy!” Bà lão đầy tinh thần, cầm ảnh chụp trái xem phải xem, bất kể nhìn thế nào đều cảm thấy hài lòng.
“Mẹ cảm thấy dung mạo của cô ấy rất đẹp, mẹ đã tiếp xúc qua, tính cách cũng tốt, Uyên của chúng ta không thích nói chuyện, phối với tính tình hoạt bát của cô ấy như thế, thích hợp mà.’
Cận Tô Khải cười đến ngặt nghẽo.
“Được ạ, vừa vặn con cũng biết cô ấy, hôm nào giới thiệu cho hai người quen biết một chút?”
Bà lão nghe vậy khẽ giật mình.
Vui mừng nói: “Thật sao?”
“Chuyện này còn có thể là giả? Chỉ là con không có ý kiến, cũng không đại biểu người khác không có ý kiến, đến lúc đó hai người gặp được tên nhóc nhà họ Lục kia, nếu như cậu ta muốn dùng dao đuổi hai người, cũng đừng nói con không có nhắc nhở trước.”
Hai vị ngồi đây đều sững sờ.
“Tên nhóc nhà họ Lục? Con nói Lục Trình Niên? Chuyện này liên quan gì đến cậu ta?”
“Làm sao chuyện không liên quan tới cậu ta? Đây là bà xã của người ta, cưới hỏi đàng hoàng đã nhận chứng, mẹ lại muốn để người ta làm cháu dâu của mẹ, mẹ còn nói chuyện này không liên quan tới cậu ta.”
Bà cụ: “…”
Ông cụ: “…”