CHƯƠNG : BỮA TIỆC CHÀO MỪNG
Hoa Mộng Dao suy nghĩ: “Có lẽ tớ ở cữ xong thì sẽ quay về.”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt: “Nhanh như vậy?”
“Ừ.”
Dường như Hoa Mộng Dao có chút tâm sự, nhưng cô không định nói với Cảnh Ngọc Ninh, cười nói: “Đến lúc đó tớ sẽ tìm cậu tụ tập một chút.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu: “Được, đến lúc đó tớ sẽ đi đón cậu.”
“Ừ.”
Hai người cúp điện thoại.
Một tháng sau, Hoa Mộng Dao quay về từ nước F.
Hôm đó Cảnh Ngọc Ninh đi đón cô.
Bên người cô còn mang theo đứa nhỏ, bởi vì sợ bị chụp nên che chắn đầy đủ, vô cùng khiêm tốn.
Cảnh Ngọc Ninh đón cô xong thì lên xe mới quan tâm cẩn thận nhìn cô một lần.
Cũng may sắc mặt Hoa Mộng Dao rất tốt, ngoại trừ bởi vì sinh con nên hơi đẫy đà một chút thì không có gì thay đổi.
Cảnh Ngọc Ninh mới nhẹ phào nhẹ nhõm.
Cô đến gần ôm lấy Hoa Mộng Dao.
“Cuối cùng cậu cũng trở lại, không biết tớ nhớ cậu bao nhiêu đâu.”
Hoa Mộng Dao cười: “Haha, nếu cậu Lục nghe thấy lời này thì nhất định sẽ ghen.”
Cảnh Ngọc Ninh cũng không khỏi bật cười, hờn dỗi nói: “Mặc kệ anh ấy.”
Hoa Mộng Dao trở về nhưng không về Nam Thành, mà ở lại Kinh Đô.
Cảnh Ngọc Ninh đã sớm tìm chỗ ở cho cô, một biệt thự nhỏ độc lập cách biệt thự Phong Kiều không xa.
Căn nhà này vốn trên danh nghĩa của Lục Trình Niên, sau đó Lục Trình Niên chuyển mấy chục bất động sản trên danh nghĩa qua cho Cảnh Ngọc Ninh, vì vậy hiện tại căn nhà này là của Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh sắp xếp cho mẹ con Hoa Mộng Dao xong thì nói cô nghỉ ngơi hai ngày trước, sau đó sẽ tổ chức tiệc chào đón.
Hoa Mộng Dao biết cô lo lắng cho mình cảm thấy lạ lẫm không quen, vì thế mới làm như vậy.
Cho nên cô ấy cũng không từ chối ý tốt của cô, lập tức đồng ý.
Hai ngày sau, Cảnh Ngọc Ninh ra mặt tổ chức tiệc, mời toàn bộ đám người Tần Tranh đến cùng ăn uống và ca hát.
Lúc cô đến KTV thì những người khác đã tới rồi.
Hôm nay An An nghỉ, vì vậy Cảnh Ngọc Ninh cũng đưa con bé theo.
Cô vừa xuống xe thì gặp Hoa Mộng Dao ở cửa.
Hoa Mộng Dao đặc biệt đứng ở cửa chờ bọn họ, An An biết cô, sau khi con bé nhìn thấy cô thì nhiệt tình đi tới ôm một cái, mỉm cười ngọt ngào nói: “Dì Mộng Dao.”
Hoa Mộng Dao vui vẻ không thôi, nụ cười miệng không khép lại được.
Cô ôm con bé quan sát: “An An thật là ngoan, vừa cao lại xinh đẹp. Nào, để dì xem có cao lên chút nào không.”
Cô nói xong thì lùi lại một bước quan sát, cười nói: “Vẫn rất cao.”
Lục Trình Niên nắm tay Cảnh Ngọc Ninh đi tới, Hoa Mộng Dao nhìn hai người một cái, cười nói: “Đã lâu không gặp Lục Tổng, xem ra mấy ngày nay cậu rất thoải mái, tươi cười rạng rỡ, thế nào, tình cảm của vợ chồng son không tệ nhỉ?”
Cảnh Ngọc Ninh có chút xấu hổ cười cười, trừng mắt nhìn cô một cái.
Cô kông đợi Lục Trình Niên trả lời đã nói: “Không tệ, thế nào.”
Hoa Mộng Dao cười: “Có thể thế nào chứ, tất nhiên là chúc mừng cậu tìm được chân ái.”
Cảnh Ngọc Ninh cũng chớp mắt: “Nói cứ như cậu không có vậy, tớ nói cho cậu biết tối hôm nay người yêu thật lòng của cậu cũng tới.”
Hoa Mộng Dao ngẩn ra, cô vẫn chưa kịp phản ứng thì phía sau vang lên tiếng động cơ ô tô.
Sau đó cô nhìn thấy xe của Quý Lâm Uyên chạy về phía này.
Cô hơi sửng sốt, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
Cảnh Ngọc Ninh cũng vừa mới biết Quý Lâm Uyên cũng sẽ đến.
Thật là trùng hợp, cô và Quý Lâm Uyên đã sớm quen biết, lúc trước bởi vì Hoa Mộng Dao thích người này, cô còn quan tâm nhiều hơn một chút.
Không phải nói chứ lúc mấy người học cấp ba còn chung trường.
Không ngờ Quý Lâm Uyên lại là cháu trai của bà cụ Cận.
Năm đó Cận Tô Khải và vợ trước ly hôn, sau khi ly hôn xong thì vợ mới phát hiện mình mang thai.
Bà ta mang theo đứa bé này nuôi dưỡng, sau này người vợ sinh bệnh, trước khi chết mới nói sự thật cho Quý Lâm Uyên.
Hiện tại bà cụ Cận đã tìm Quý Lâm Uyên về nhà, nhà họ Cận tôn trọng anh, không cần anh sửa lại họ, chỉ hy vọng anh có thể thử chấp nhận người nhà.
Dù sao năm đó nhà họ Cận cũng từng cố gắng tìm kiếm anh, nhưng Quý Nhiên cố ý giấu giếm, cho dù nhà họ Cận cố gắng thế nào cũng không tìm thấy, chuyện này không thể trách bọn họ.
Nếu Quý Lâm Uyên là cháu trai bà cụ Cận, bà cụ Cận và bà cụ Sầm lại là bạn tốt, Quý Lâm Uyên cũng đủ tư cách đứng ở hàng con cháu trong giới ở Kinh Đô.
Hơn nữa, anh và Tần Tranh vốn quen biết nhau từ trước, vẫn luôn là bạn tốt, vì vậy mọi người cũng không tính là xa lạ.
Nhưng Hoa Mộng Dao nhìn người đàn ông trước mặt thì cả người ngây ngốc, giống như ở trong hầm băng.
Cảnh Ngọc Ninh chú ý thấy cô không thích hợp, quan tâm hỏi: “Mộng Dao, cậu không sao chứ?”
Hoa Mộng Dao phản ứng lại đây, sau đó lắc đầu.
Đáng chết, cô nên sớm nghĩ ra anh cũng sẽ đến!
Người nhà họ Cận về nước, anh cũng sẽ quay về!
Cảnh Ngọc Ninh thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt nên hỏi: “Có phải cậu không thoải mái đúng không? Hay là tớ đưa cậu về trước nhé?”
“Không cần.”
Dù sao hôm nay Cảnh Ngọc Ninh tổ chức tiệc chào đón cô, cũng muốn giới thiệu bạn bè cho cô.
Cô là người chủ trì, cho dù thế nào cũng không thể rời đi trước, nếu không thì quá thất lễ.
Hoa Mộng Dao thu lại suy nghĩ, lúc này mới nói: “Tớ không sao, chúng ta vào thôi.”
“Ừ.”
Cảnh Ngọc Ninh kéo tay cô ấy đi vào, cũng may Quý Lâm Uyên chỉ nhìn Hoa Mộng Dao một cái cũng không làm gì khác.
Đoàn người vào phòng bao, Cảnh Ngọc Ninh giới thiệu từng người, hôm nay không chỉ có Tần Tranh, ngay cả Khang Lạc Dao cũng được gọi tới.
Cảnh Ngọc Ninh biết, Hoa Mộng Dao và ba cãi nhau nên cô không muốn về Nam thành, sợ là phải ở Kinh Đô một thời gian dài.
Cô không có bạn bè bên này, Cảnh Ngọc Ninh là bạn tốt muốn thường xuyên ở bên cạnh cô, nhưng đôi khi lại không có nhiều thời gian.
Mặc dù Hoa Mộng Dao đã sinh con nhưng vẫn không thể tái xuất nhanh như vậy, trong khoảng thời gian này cô cũng cần phải có bạn bè, thỉnh thoảng cũng có người nói chuyện.
Cảnh Ngọc Ninh giới thiệu xong thì Hoa Mộng Dao cũng chào hỏi với bọn họ, cười rất tươi.
Bởi vì người khá nhiều, Cảnh Ngọc Ninh thích náo nhiệt, cảm thấy các món khác không thú vị nên dứt khoác ăn lẩu, mọi người vây quanh cùng ăn lẩu.
Trùng hợp là vừa ăn không bao lâu, Cảnh Ngọc Ninh chuẩn bị đi ra ngoài đến nhà vệ sinh thì gặp Quan Ân Tuyền.
Hôm nay Quan Ân Tuyền mặc váy liền áo màu nhạt, cả người nhìn có vẻ tươi mát nhã nhặn, so với vẻ trưởng thành chín chắn lúc trước thì có thêm chút thanh thuần.
Cảnh Ngọc Ninh có chút bất ngờ, không nghĩ tới lại gặp cô ta ở đây.
Cô không có địch ý với Quan Ân Tuyền nên thuận miệng hỏi một câu: “Cô cũng ăn cơm ở đây sao?”
Quan Ân Tuyền xấu hổ cười cười: “Vốn là như vậy nhưng người kia tạm thời có việc không tới được, tôi đang chuẩn bị về.”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt, quan sát cô ta một cái thì nhạy bén thấy được sự cô đơn trong mắt, cô bản năng nói: “Cô có muốn ăn chung không? Chúng tôi có rất nhiều người, rất náo nhiệt.”
Cô vừa nói xong thì suýt nữa hối hận cắn đứt đầu lưỡi.