CHƯƠNG : BA CỦA ĐỨA BÉ
Anh nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện?”
Tần Tranh cười đi qua: “Cậu gọi điện thoại cho ai vậy? Còn phải đi ra ngoài?”
Quý Lâm Uyên không trả lời, ánh mắt nhìn anh ta sâu giống như đại dương, chỉ chăm chú nhìn anh ta, không nói gì.
Tần Tranh không sợ trời không sợ đất, sao có thể sợ ánh mắt uy hiếp của anh ta chứ?
Anh ta nghiêng người qua, cười ranh mãnh: “Lúc nãy không cẩn thận tôi đã nghe thấy hai câu, hình như là nói phụ nữ gì đó, chậc chậc, người anh em, đừng cho là tôi không nhìn ra, cậu và cô Hoa kia trước kia có quen biết nhau? Thế nào? Người yêu cũ?”
Ánh mắt lạnh lùng của Quý Lâm Uyên nhìn anh ta lại lạnh đi mấy phần.
Tần Tranh lắc đầu, cười haha hai tiếng.
“Được, cậu không nói cho tôi biết cũng không sao, nhưng là anh em, tôi muốn nhắc cậu, cô Hoa này hình như vừa mới sinh con không lâu, trông dáng vẻ có lẽ là hoa đã có chủ, cậu cẩn thận một chút, coi chừng bị phụ nữ lừa.”
Quý Lâm Uyên đột nhiên nhếch miệng.
Đôi mắt sâu dường như hiện lên tia giễu cợt.
“Tôi biết rồi.”
“Hả?”
“Tôi nói, tôi biết rồi.”
Tần Tranh trừng mắt nhìn anh ta, giống như gặp quỷ vậy.
“Cậu biết mà vẫn thích cô ta?”
Quý Lâm Uyên đột nhiên cau mày.
“Ai nói tôi thích cô ta?”
Tần Tranh cười khẩy một tiếng.
“Ha! Đừng cho là tôi không nhìn ra, lúc nãy khi ăn cơm ánh mắt người nào đó cứ dán chặt lên người cô ta, còn không di chuyển, cậu nghĩ những người ngoài cuộc chúng tôi đều mù sao?”
Quý Lâm Uyên: “….”
Anh ta trầm mặc, không nói gì.
Đúng lúc Tần Tranh vẫn còn muốn thử khuyên thêm mấy câu, anh ta đột nhiên lên tiếng: “Ừ, tôi nhìn cô ấy, nhưng không phải là vì thích cô ấy.”
Tần Tranh sững sờ: “Vậy tại sao?”
“Bởi vì tôi là ba của đứa bé.”
Tần Tranh: “….”
Một câu nói đơn giản này của Quý Lâm Uyên đối với Tần Tranh mà nói, không kém gì sét đánh ngang tai.
Một lúc sau, anh ta mới phản ứng lại, hình như hiểu ra điều gì đó.
Ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn người đàn đứng ở phía đối diện, chỉ thấy sắc mặt Quý Lâm Uyên hờ hững, giống như những lời lúc nãy không phải do anh ta nói.
Nhưng điều càng đáng sợ hơn là, trong ánh mắt anh ta nhìn Tần Tranh, vẫn mang theo sự uy hiếp.
Tần Tranh vội vàng ngậm miệng lại, với bộ dạng tôi không biết gì cả, tôi cũng không nghe thấy gì, đừng khủng bố tôi.
Anh ta dừng một lúc, mới nói: “Cái kia….đám người Ngọc Ninh nói muốn chơi đối chiến, hỏi cậu có muốn chơi không?”
Quý Lâm Uyển không chơi trò chơi, đương nhiên cũng không biết anh ta nói là cái gì, hỏi: “Đối chiến cái gì?”
“Ồ, chính là một trò chơi rất hot hiện nay, nếu như anh chơi chúng tôi sẽ để lại cho anh một vị trí.”
Quý Lâm Uyên suy nghĩ một lúc, nhưng lần này anh ta không từ chối.
“Được, tôi chơi.”
Vì vậy, hai người mới đi vào trong.
Quý Lâm Uyên rất nhanh đã tải xong trò chơi, để tập hợp người chơi, Quan Ân Tuyền và Lục Trình Niên cũng bị kéo vào, sau khi đã đủ người, thì bắt đầu phân chia đội.
Bởi vì Quý Lâm Uyên và Quan Ân Tuyền chưa từng chơi trò này, vì để công bằng đã tách hai người ra.
Sau khi phân chia xong, Lục Trình Niên, Cảnh Ngọc Ninh, Quý Vân Thư, Hoa Mộng Dao, Quan Ân Tuyền một đội.
Mà phía bên kia, có Quý Lâm Uyên, Khang Lạc Dao, Tạ Kiêu và Tần Tranh một nhóm.
Mấy người chuẩn bị sẵn sàng, thì bắt đầu chơi.
Không ngờ ngay khi trò chơi bắt đầu, Tần Tranh đã phải tặng máu, Hoa Mộng Dao giết.
Hoa Mộng Dao lấy máu, cười đến mức nghiêng người về phía trước, sắc mặt của Tần Tranh có chút khó coi, nhưng vì thể diện cũng chỉ có thể hậm hừ nói: “Không sao, con người tôi trước giờ có phong độ của một quý ông, gặp phụ nữ tôi chắc chắn sẽ không giết cô.”
Cảnh Ngọc Ninh mím môi, cười không nói gì.
Tần Tranh đợi phục sinh, sau khi phục sinh, lại khoe khoang: “Cô Hoa, đợi lát nữa, cô cứ đợi đó, tôi chắc chắn sẽ báo thù.”
Nhưng vẫn chưa nói xong, Lục Trình Niên chơi sát thủ từ trong bãi cỏ nhảy ra, anh ta một lần nữa bị bắn chết.
Tần Tranh sững sờ tại đó, vẻ mặt tái nhợt, cả người đều không tốt.
Xung quanh vang lên tiếng cười của đám người Hoa Mộng Dao, anh ta ngồi ở đó, nhìn thi thể của mình trên màn hình nằm trên mặt đất, rất lâu cũng không nói thành tiếng.
Một lúc sau, đột nhiên cau mày, lắc điện thoại, lẩm bẩm nói: “Ơ? Sao lại không có mạng thế? Chị dâu, sao chỗ chị đặt mạng lại kém như vậy? Em bị mất mạng rồi, aiya, anh hai, không phải anh đã giết chết em đấy chứ. Anh không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy chứ, em không có mạng.”
Cảnh Ngọc Ninh không nhịn được: “Trật tự!”
Tần Tranh ủy khuất nói: “Chị dâu, em không cố ý tặng đầu người, thật sự là mạng kém.”
Khang Lạc Dao cũng không nhịn được, cười nói: “Sao anh nhiều trò như vậy chứ, tự mình chơi không tốt còn không biết xấu hổ đổ tội cho mạng kém, mạng không muốn cõng cái nồi này cho anh.
Thấy lời nói của mình bị cô vạch trần, Tần Tranh có chút ngại ngùng.
Một lúc sao, mới làu bàu nói: “Vốn dĩ là mạng không tốt, nhớ lại năm đó tôi là Mark số một trong màu áo đội tuyển quốc gia.”
Vừa dứt lời, lại là một tiếng kêu thảm thiết, anh ta lại chết.
Lần này lại bị phụ trợ của Quan Ân Tuyền giết chết.
Lần này, Tần Tranh ngay cả tìm cớ cũng không tìm được, chỉ có thể sững sờ nhìn chằm vào màn hình.
Quan Ân Tuyền có chút lờ mờ, có chút ngượng ngùng, liếc nhìn anh ta, xấu hổ nói: “Ngại quá, tôi không cố ý muốn giết anh.”
Tần Tranh: “….”
Không phải cố ý còn có thể giết được anh ta, cố ý còn thế nào?
Đây là không phải càng khiến người khác đau lòng sao?
Một giây sau, Cảnh Ngọc Ninh từ trong đám cỏ nhảy ra, vốn dĩ muốn đánh Tạ Kiêu, nhưng không ngờ anh ta lại chạy nhanh như vậy, Quý Lâm Uyên vì bảo vệ Tạ Kiêu mà làm vật hi sinh.
Cảnh Ngọc Ninh cười nói: “Quý nam thần ngại quá.”
Quý Lâm Uyên hờ hững nói: “Không sao, dù sao vẫn còn người nào đó ở đây, chúng tôi làm thế nào cũng không thắng được.”
Câu nói này, khiến Tần Tranh nghẹn họng, suýt nữa nôn ra một ngụm máu.
Ồn ào nói : “Haiz, các cậu như này đúng là không thú vị. Đều hướng về một mình tôi đúng không?”
Quý Lâm Uyên cũng liếc anh ta, vân đạm phong kinh: “Ai kêu cậu chơi kém như vậy? Không nhắm vào cậu thì nhắm vào ai?”
“A A! Các cậu nói chuyện quá vô tình rồi, xem ra tôi không cố gắng để các cậu mở mang một chút, thì các cậu không biết được sự lợi hại của tôi.”
Lục Trình Niên ở bên cạnh chơi thích khách: “Ừ, được. Thua thì cậu tự mình đi ra ngoài khỏa thân chạy vòng.”
Cảnh Ngọc Ninh cười tủm tỉm: “Cái này được.”
Đúng lúc này, Khang Lạc Dao đột nhiên hét lên một tiếng: “A….! Bảo vệ tôi.”
Nhưng mà đã không kịp, một tiếng kêu thảm thiết, anh hùng mà cô chơi đã bị Lục Trình Niên giết chết.
Khang Lạc Dao thở dài, lắc đầu.
Nhưng, liên tiếp mấy lần, không phải bị Lục Trình Niên thì cũng bị Cảnh Ngọc Ninh, thậm chí còn bị chiến thủ Cảnh Ngọc Ninh chơi giết hai lần.
Khang Lạc Dao gấp đến đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình, tức giận nói: “Được, các cậu muốn bức tôi tung đại chiêu đúng không!”
Quý Vân Thư cười nói: “Cô Khang, trò chơi mà thôi, đừng coi là thật mà.”
Trên miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại không dừng lại, đột nhiên tấn công dưới thủy tinh của bọn họ.