CHƯƠNG HOA HỒNG XANH
Người thường ngày phụ trách quản lý ở đây là một quản gia già trước kia của nhà họ Lục, mang họ Tần.
Trước kia quản gia Tần làm việc dưới trướng ba của Lục Trình Niên, sau khi ba của Lục Trình Niên qua đời, ông không ở lại nhà họ Lục nữa, vốn muốn nghỉ hưu về quê, nhưng bị Lục Trình Niên giữ lại, về sau đến nơi đây, phụ trách quản lý và vận hành nhà hàng tư nhân này.
Hiện giờ quản gia Tần đã rất lớn tuổi, ông đã tuổi, gần như tóc đã bạc hết, cả người toát lên vẻ hiền hậu.
Ở trong phòng, xung quanh cực kỳ yên tĩnh
Quan Ân Tuyền đứng ở một bên, nhìn quản gia Tần cẩn thận ôm một chậu hoa đi ra, đặt xuống bàn, gỡ lớp vải màu đen bên trên ra, một chậu hoa hồng màu xanh dương cực kỳ xinh đẹp lập tức lộ ra.
Cô ta không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “Ôi, đẹp quá, đây là hoa hồng xanh sao?”
Quản gia Tần cười híp mắt nói: “Không phải, không phải, đây là loại do tự tôi trồng, hoa hồng xanh mà cô nói đều là do người ta dùng màu nhuộm, khác với cái này của tôi.”
“Vậy sao? Nhưng nhìn cái này không có gì khác với hoa hồng xanh cả.”
Quản gia Tần trừng mắt nhìn cô ta, cười khinh thường: “Nói linh tinh! Hai cái này rõ ràng là không giống nhau! Cô nhìn màu sắc cái này của tôi, cánh hoa, đường vân này, đương nhiên là đẹp hơn nhiều so với hoa hồng xanh.”
Quan Ân Tuyền tưởng thật, cẩn thận quan sát, thật ra vẫn không cảm thấy có gì khác nhau.
Cô ta không khỏi cười lúng túng, sờ mũi, không tiện khiến quản gia Tần mất mặt, chỉ đành nói trái lòng mình: “Ừ, được rồi, hơi khác nhau.”
Được cô ta công nhận, quản gia Tần mới lộ ra ý cười.
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, mắt sáng lên, cười nói: “Nào, nào, nào, cô tới đây giúp tôi chụp bức ảnh với chậu hoa này, tôi muốn đăng facebook.”
Quan Ân Tuyền không nhịn được mà bật cười: “Già như chú mà còn dùng facebook sao?”
Quản gia Tần trừng mắt: “Làm sao? Chỉ cho phép người trẻ tuổi các cô dùng, không cho lão già tôi dùng sao?”
Nói rồi, lại hơi kiêu ngạo, đắc ý một lúc: “Tôi nói cho cô biết, tôi là tài khoản facebook có tích xanh, chuyên gia nuôi trồng thực vật nổi tiếng, gần một triệu fan rồi.”
Quan Ân Tuyền hơi ngạc nhiên: “Chú tài giỏi như thế?”
Quản gia Tần nhướn mày đắc ý: “Làm sao? Không kém hơn người trẻ tuổi các cô chứ?”
Quan Ân Tuyền mím môi cười: “Ừ, tài giỏi hơn chúng cháu nhiều.”
Quản gia Tần nói: “Sau này cô hay qua chơi đi, chờ mấy chậu hoa chỗ tôi trồng được rồi, đến lúc đó tặng cô một chậu.”
“Được ạ, vậy vì cháu cảm ơn chú trước.”
Quản gia Tần khua tay, cười đến mức mắt gần híp thành một đường thẳng: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, cô nhóc con, tôi rất thích, sau này có thời gian thì thường xuyên qua chơi với ông già này.”
Quan Ân Tuyền cười, không trả lời.
Trong lòng cô ta hiểu rất rõ, mặc dù hôm nay cô ta trở thành bạn bè với Cảnh Ngọc Ninh, nhưng dù sao cô ta cũng họ Quan.
Hiện giờ quan hộ giữa bốn gia tộc lớn của Kinh Đô tế nhị, hôm nay vẫn là bạn bè, nhưng không biết ngày nào trở thành kẻ địch.
Vốn dĩ nhà họ Lục và nhà họ Quan có quan hệ thông gia, nhưng mối thông gia này không thành, Lục Trình Niên lại tùy hứng cưới một cô gái có thân phận bình thường làm vợ, sau này mà ba gia tộc còn lại muốn liên hôn với nhà họ Lục cũng không còn hy vọng gì nữa.
Không còn hy vọng với nhà họ Lục, đương nhiên sẽ rời sự chú ý sang nhà khác.
Theo cô ta biết, gần đây người kia của nhà họ Cố đang điên cuồng theo đuổi Quan Thu Hà.
Nếu nhà họ Quan và nhà họ Cố thật sự trở thành thông gia, vậy tình thế sẽ càng tế nhị hơn.
Còn cô ta, cho dù con gái họ cực xa của nhà họ Quan, đối mặt với thế cục này, nhất định cũng phải tránh tỵ hiềm, tránh cho dẫn tới sự nghi ngờ của người bên nhà tổ, vì thế không thể quan lại quá gần với Cảnh Ngọc Ninh.
Nghĩ tới đây, lòng cô ta cũng không khỏi có chút mất mát.
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng cô ta không nói ra, chỉ cầm lấy điện thoại, cười nói: “Chú lại gần chút, cháu tìm góc sáng một chút cho chú.”
Nói rồi, cô ta bảo quản gia Tần đứng bên cạnh bàn, bản thân đi ra ngoài cửa.
Cô ta vừa lùi, vừa tìm góc sáng, vừa tìm được một góc độ cực kỳ đẹp liền nói: “Đúng như thế, cười nào, smile!”
Nhưng phía sau bỗng vang lên tiếng ho nhẹ, cô ta giật mình, liền vô thức ấn nút chụp, tách một tiếng, ảnh đã chụp lại.
Sau đó lập tức xoay người lại, thấy Quý Vân Thư đứng ở đó, cách cô ta nửa bước, nếu cô ta còn lùi lại nữa, thì sẽ trực tiếp dẫm lên chân anh ta.
“A, đàn anh, sao anh lại ở đây?”
Cô ta hơi lúng túng, mặt hơi đỏ, vừa nói xong, lại nhìn thấy dấu chân nhàn nhạt trên giày da của anh ta.
Lập tức, mặt lập tức đỏ bừng.
Vội vàng lùi lại một bước: “Xin lỗi, xin lỗi, đàn anh, em không biết đã giẫm phải chân anh.”
Quý Vân Thư cười dịu dàng, khua tay: “Không sao.”
Rồi lại nhìn hoa trong tay quản gia Tần, hỏi: “Hai người đang làm gì thế?”
Quản gia Tần thấy anh ta, cười híp mắt vẫy tay với anh ta: “Bác sĩ Quý, cậu mau qua xem xem chậu hoa này của tôi thế nào?”
Hiển nhiên Quý Vân Thư cũng rất thích mấy thứ này, thế nên cũng không cảm thấy kỳ lạ, đi tới nhìn qua.
Gật đầu: “Ừ, cũng được, đẹp lắm.”
Được anh ta khen ngợi, quản gia Tần càng vui hơn, cười nói: “Bác sĩ Quý là người có văn hóa, hay là cậu đặt tên cho hoa của tôi đi, đến lúc cậu kết hôn tôi tặng cậu một chậu.”
Quý Vân Thư cười nói: “Ồ, lần đầu tôi thấy quản gia Tần hào phóng như này, vậy tôi cũng không thể bỏ lỡ được, chú chờ tôi nghĩ đã nha.”
Anh ta nghĩ một lát, mắt sáng lên, nói: “Hoa này của chú cực kỳ giống một loại hoa tôi từng thấy, hay là dứt khoát gọi tên như thế đi.”
Quản gia Tần trợn tròn mắt, vội vàng hỏi: “Hoa gì?”
“Hoa hồng xanh!”
“Phụt…”
Quan Ân Tuyền không nhịn được, lập tức bật cười.
Quản gia Tần đen mặt, trừng mắt nhìn anh ta, tức giận nói: “Các người đều không biết thưởng thức, không cho các người đặt tên nữa.”
Nói xong, ôm lấy hoa, tức giận xoay người rời đi.
Quý Vân Thư vội vàng gọi: “Này, quản gia Tần, không phải chú bảo tôi đặt tên sao? Tôi cảm thấy cái tên này khá hay mà.”
Thế nhưng quản gia Tần lại không để ý tới anh ta, ôm hoa, bừng bừng tức giận đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng ông rời đi, Quý Vân Thư sờ mũi, dáng vẻ hơi đắc ý vì trò đùa của mình.
Sau đó, vừa quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Quan Ân Tuyền mới phát hiện bản thân đùa hơi quá, vậy mà lại quên mất ở đây còn có một cô nhóc.
Cô đứng ở đó, nhìn anh ta, mặt mày mang ý cười, đầy vẻ dịu dàng và sùng bái.
Anh ta hơi ngây người, sờ mặt mình, còn tưởng trên mặt mình dính bẩn gì đó, sau khi sờ mới phát hiện mặt rất sạch, lúc này mới yên tâm.
Không khỏi khó hiểu, hỏi: “Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì? Trên mặt tôi có hoa sao?”