CHƯƠNG CÔ TA MUỐN XUỐNG XE
Hoa Mộng Dao ngây người, liếc nhìn anh ta, có chút không nguyện ý.
Nhưng nếu lúc này mà còn đi lấy xe, hiển nhiên là đã không kịp nữa, người đàn ông này cường thế như thế, chắc chắn sẽ không để cô ta rời đi.
Dứt khoát hạ quyết tâm, không phải là lên xe thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ.
Cô ta cũng không miễn cưỡng nữa, ngồi lên xe.
Cô ta không từ chối nữa, lúc này ánh mắt của Quý Lâm Uyên mới dịu lại, ngồi lên ghế lái.
Đêm khuya, chiếc xe im lặng phi trên con đường tĩnh lặng về Kinh Đô, hai bên là cảnh đêm phồn hoa, nhưng hai người ngôi trong xe đều không nói gì.
Lúc này đã rất muộn rồi, thật ra Hoa Mộng Dao hơi mệt, dù sao cô ta vừa sinh xong chưa lâu, sức khỏe không bằng người bình thường, thế nên vừa lên xe liền hơi mơ màng muốn ngủ.
Nhưng giờ là mùa đông, đêm đến nhiệt độ hạ thấp, cho dù trong xe có mở máy sưởi, nhưng đối với Hoa Mộng Doa vừa sinh xong nên thể chất hơi yếu mà nói, vẫn hơi lạnh.
Cô ta kéo áo khoác của mình, quấn chặt người mình hơn.
Thế nhưng lại có một động tác còn nhanh hơn cô ta, duỗi tay ném áo khoác cho cô ta.
Hoa Mộng Dao sững sờ.
Áo khoác là của Quý Lâm Uyên, bên trên vẫn tỏa ta mùi hương nhàn nhạt độc nhất thuộc về anh ta.
Anh ta giữ bánh lái, không hề nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia, vẫn mang vẻ mặt thờ ơ như cũ.
Hoa Mộng Dao lại chỉ cảm thấy lòng hơi ấm áp, đến trái tim đã lạnh lẽo vài tháng cũng dần dần ấm lên.
Cô ta hắng giọng hơi mất tự nhiên, cũng không từ chối, dùng áo khoác quấn quanh người, ậm ờ nói một câu: “Cảm ơn.”
Quý Lâm Uyên không trả lời.
Nhưng khuôn mặt lạnh như băng kia cũng lờ mờ dịu dàng hơn.
Bầu không khí trong xe hơi tế nhị.
Mặc dù hai người vẫn không nói gì như trước, nhưng rất rõ ràng, so với lúc vừa lên xe, bầu không khí bây giờ không lạnh lẽo cứng nhắc như trước nữa.
Thật ra Hoa Mộng Dao không quá thích loại cảm giác này.
Loại cảm giác này khiến cô ta cảm giác mất khống chế, trước kia cô ta từng nếm trải một lần, cũng từng cho rằng dũng cảm sẽ khiến bản thân đạt được những thu hoạch mà mình không ngờ được, thế nhưng chào đón cô ta lại là thương tích đầy người.
Thế nên cô ta không muốn tiếp xúc với nó nữa, cả đời này cô ta chỉ muốn tiếp tục bình yên sống cùng Lạc Lạc.
Tuổi trẻ và những rung động kia đã sớm bị chôn vùi vào cái đêm khiến người ta tuyệt vọng vào nửa năm trước.
Cô ta nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ngay lúc này, điện thoại của Quý Lâm Uyên reo lên.
Cô ta liếc nhìn anh ta, Quý Lâm Uyên nhíu mày, cuối cùng vẫn mất kiên nhẫn mà nghe máy.
Anh ta không nói quá nhiều, chỉ là ừ ừ đáp vài tiếng, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.
Vì thế nên Hoa Mộng Dao không thể đoán được người gọi điện cho anh ta là ai, nhưng cô ta cũng không quan tâm, cho dù là ai cũng không có quan hệ gì với cô ta.
Quý Lâm Uyên ngắt máy rất nhanh.
Anh ta im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Mấy ngày nữa, dẫn theo Lạc Lạc tới nhà họ Cận một chuyến.”
Hoa Mộng Dao nghe thế, mí mắt liền giật mạnh.
Cơn buồn ngủ vốn đã ập tới lập tức biến mất.
Cô ta cảnh giác nhìn Quý Lâm Uyên, lạnh giọng hỏi: “Có ý gì?”
Quý Lâm Uyên nhíu mày, hình như đang sắp xếp lại ngôn từ, một lúc sau mới trả lời: “Bên nhà gọi điện tới, bọn họ muốn gặp đứa nhỏ này.
“Không được!”
Hoa Mộng Dao không hề suy nghĩ mà lập tức từ chối.
Bầu không khí trong xe lại rơi vào sự im lặng lạnh lùng lần nữa.
Sắc mặt Quý Lâm Uyên liền sa sầm.
Hoa Mộng Dao ôm cánh tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt cũng sa sầm, không nói gì nữa.
Một lúc sau, mới nghe thấy Quý Lâm Uyên nói: “Chuyện này tôi đã đồng ý rồi, không được cũng phải được.”
“Dựa vào đâu?”
Hoa Mộng Dao lập tức xù lông lên.
Cô ta quay đầu lại, hai mắt đỏ hồng nhìn người đàn ông trước mặt: “Tôi đã nói rồi, đứa nhỏ này không có quan hệ gì với anh cả! Càng không có quan hệ gì với người nhà của anh! Dựa vào cái gì mà bọn họ muốn gặp thì nhất định tôi phải đưa Lạc Lạc qua đó? Tôi không đồng ý.”
Mặt Quý Lâm Uyên nhăn nhó.
“Hoa Mộng Dao, tôi không bàn bạc với cô, tôi đang thông báo cho cô!”
Hoa Mộng Dao bị anh chọc cho giận sôi máu.
“Tôi lười tranh cãi với anh!”
Cô nói rồi kéo áo anh ra khỏi người, ném lên người anh, rồi vặn tay nắm cửa.
“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”
Sắc mặt Quý Lâm Uyên lập tức trở nên càng khó coi hơn.
Hoa Mộng Dao thấy anh mãi vẫn chưa dừng xe, liền càng thêm tức giận, cuối cùng hạ quyết tâm, giằng lấy bánh lái của anh.
Quý Lâm Uyên giật mình.
“Hoa Mộng Dao, cô làm gì thế?”
“Tôi bảo anh dừng xe lại, anh không nghe thấy sao?”
“Mẹ nó, cô điên rồi! Đây là cầu cao tốc!”
“Trên cầu cao tốc thì sao? Không muốn chết thì anh dừng lại bên đường cho tôi! Bằng không tôi kéo anh cùng nhảy xuống sông anh có tin hay không?”
Cuối cùng, xe vẫn phanh gấp dừng bên lề đường.
Quý Lâm Uyên mặt mày tái xanh, nhìn chằm chằm cô ta, Hoa Mộng Dao cũng tức tới mức mặt đỏ tía tai, kéo cửa xe nhảy xuống.
“Tôi nói cho anh biết! Không có sự cho phép của tôi, các người muốn cướp con của tôi, không có cửa đâu! Trừ khi tôi chết, anh bước qua xác của tôi! Bằng không, cả đời này đứa nhỏ này không có chút xíu quan hệ gì với nhà họ Cận các người!”
Hoa Mộng Dao cực kỳ tức giận gầm lên những lời này, rồi xoay người sải bước rời đi.
Quý Lâm Uyên cầm bánh lái, khuôn mặt đen tới mức không thể đen hơn được nữa, ánh mắt lạnh lùng của anh ta dừng trên bóng lưng của người phụ nữ trước mặt, khớp ngón tay nắm chặt bánh lái hơi trắng bệch.
Một lúc sau, bỗng nhiên đập mạnh vào bánh lái.
Sau đó, khởi động xe rời đi.
…
Hoa Mộng Dao về đến nhà, đã là nửa đêm, đã gần giờ sáng.
Một mình cô ta nuôi con, chắc chắn là không chăm sóc được.
Thế nên vừa về nước, được Cảnh Ngọc Ninh giúp đỡ, cô ta đã thuê được người giúp việc trong thời gian ở cữ đáng tin.
Hôm nay Hoa Mộng Dao ra ngoài, đương nhiên đứa nhỏ do giúp việc trong thời gian ở cữ chăm sóc.
Khi cô ta về đến nhà, giúp việc trong thời gian ở cữ đã dỗ đứa nhỏ ngủ rồi.
Hoa Mộng Dao nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ thấy đứa nhỏ nằm trên giường, cậu bé đang ngủ rất ngon.
Để tiện cho giúp việc trong thời gian ở cữ nửa đêm dậy cho bú sữa, trên tường còn đặt một chiếc đèn sàn, sáng qua đêm.
Lúc này, dưới ánh đèn màu cam, cả căn phòng rất ấm áp và yên bình.
Hoa Mộng Dao nhìn đứa con nằm trên giường trẻ sơ sinh của mình đầy yêu thương, cậu bé ngủ ngon như thế, bàn tay múp míp nắm chặt, quả thật là quá đáng yêu.
Trái tim cô lập tức mềm đi, không nhịn được mà giương khóe miệng, cúi người xuống, hôn lên mặt con.
Thế nhưng, vừa chạm vào trán cậu bé, cô bỗng cảm thấy hơi khác lạ.
Nhiệt độ của cậu bé cực kỳ cao, vừa chạm vào liền giống như bị thiêu đốt thành than vậy.
Lúc đầu, Hoa Mộng Dao còn tường là vì mình vừa từ ngoài về, người lạnh lên chạm vào cục bột nên mới cảm thấy nóng.
Thế nhưng, chờ cô ta ủ ấm mặt mình, rồi lại chạm trán mình vào trán cục bột nhỏ, cậu bé vẫn nóng như thế.
Mặt Hoa Mộng Dao biến sắc!
“Tiểu Triệu, tiẻu Triệu, cô dậy đi!”
Cô ta vội vàng lay giúp việc trong thời gian ở cữ đang ngủ ở bên cạnh, rồi chạy ra ngoài lấy kẹp nhiệt độ.
Cô giúp việc trong thời gian ở cữ – tiểu Triệu còn chưa hiểu có chuyện gì, mơ màng mở mắt ra, hỏi: “Cô Hoa, cô về rồi à, sao thế?”
Sắc mặt Hoa Mộng Dao hơi khó coi: “Hình như Lạc Lạc sốt rồi.”