CHƯƠNG : GẶP NHAU Ở QUÁN BAR.
Vì để cảm ơn, Hoa Mộng Dao mời Quý Vân Thư ở lại ăn cơm tối, nhưng lại bị Quý Vân Thư từ chối.
Cũng không biết có phải do ảo giác của Cảnh Ngọc Ninh hay không, cô cứ luôn cảm thấy Quý Vân Thư gần đây có chút gì đó không bình thường.
Vốn dĩ anh là một người nho nhã và hăng hái, nhưng gần đây mi tâm của anh cứ như bị khóa lại, mang theo một sự buồn phiền mờ nhạt nào đó.
Với một sự quan tâm, lúc Cảnh Ngọc Ninh tiễn anh ra về liền hỏi: “Bác sĩ Quý, gần đây có phải anh gặp chuyện gì phiền phức không? Sao tôi cứ cảm thấy như anh có tâm sự?”
Quý Vân Thư hơi sững ra, anh gượng cười.
“Không có gì.”
“Thật sao?”
“Ừ, thật mà.” Anh ngừng một lát rồi đột nhiên nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết đó, anh không khỏi nhíu mày.
Cảnh Ngọc Ninh thấy anh không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều, sau khi tiễn anh lên xe xong mới vẫy tay nhìn anh rời đi.
Thời gian trôi nhanh như gió thổi, chớp mắt đã đến tiệc đầy tháng của Lạc Lạc.
Tuy bạn bè thân thiết của Hoa Mộng Dao ở Kinh Đô không nhiều, nhưng dù sao đây cũng là ngày quan trọng của thằng bé, vì vậy Cảnh Ngọc Ninh và Hoa Mộng Dao không muốn làm qua loa.
Họ mời vài người bạn thân rồi ở Kinh Đô tổ chức một bữa tiệc đầy tháng, xem như là chúc mừng.
Bởi vì đã gần đến cuối năm nên mọi người cũng khó khăn lắm mới tranh thủ bớy được chút thời gian, ai cũng nể mặt và đến, đến cả Quý Vân Thư cũng phải dứt ra từ trong đống số liệu báo cáo bộn bề của viện nghiên cứu, còn đặc biệt mua cho Lạc Lạc một khu vui chơi nhỏ xem như quà đầy tháng.
Bữa tiệc cũng coi như được tổ chức rất ấm áp và long trọng.
Buổi tối Quý Vân Thư còn có một báo cáo cần viết, vì vậy chỉ có thể ở đây nửa tiếng đã phải đi.
Bên kia, quán bar dưới lầu.
Tụ Tiêu Minh Trang là một nơi để giải trí và nghỉ ngơi xa hoa, trên tầng đều là những hạng mục nghỉ dưỡng, từ tầng đến tầng thì lại một quán bar với quy mô lớn.
Quan Ân Tuyền nhận được tin nhắn của Cố Tử Hiên nói anh ta đang ở bên đó, bảo cô sang và nói chuyện giữa hai người bọn họ cho rõ ràng.
Hôm đó tuy mẹ Cố bị cô đuổi đi, nhưng ý định muốn liên hôn với nhà họ Quan vẫn chưa biến mất, Quan Ân Tuyền cảm thấy nói chuyện với người lớn hơn mình một bậc rất khó, tuy rằng nếu cô thật sự không muốn gả cho Cố Tử Hiên, nhà họ Cố cũng không dám làm gì cô, nhưng cứ kéo dài mãi dù sao cũng là một mối phiền phức. Vì vậy, nếu như thật sự có thể nói rõ ràng với Cố Tử Hiên, vẫn có thể xem đó là một chuyện tốt.
Cô nghĩ như vậy nên đi đến nơi đã hẹn, khi đến nơi mới biết, thì ra hôm nay là sinh nhật của Cố Tử Hiên.
Hôm nay Cố Tử Hiên mang một bộ áo quần hoodie rất thời thượng, trên đầu còn có một cái headband màu đỏ, nhìn cứ chẳng ra làm sao.
Anh ta quan sát cô một lát rồi huýt sáo: “Chà, không phải cô nói không đến sao? Sao sau cùng vẫn là đến vậy?”
Quan Ân Tuyền giận dữ trừng mắt nhìn anh ta rồi nói: “Tôi không đến, vậy anh có thể bảo mẹ anh sau này không đến nhà tôi quấy rầy nữa hả?”
Cố Tử Hiên cũng không giận, anh ta chỉ bật cười: “Vậy tôi cũng không dám chắc, dù sao mẹ tôi nhìn trúng cô rồi, muốn cô làm con dâu của bà, tôi có cách gì chứ?”
Quan Ân Tuyền khẽ hừ một tiếng, nhìn bộ dạng đắc ý của người đàn ông này, cô chỉ hận không thể đấm cho anh ta một trận.
Cố Tử Hiên đã quay người đi vào trong, vừa đi được hai bước, thấy cô còn đứng ở đó, anh ta liền nhướng mày: “Ngây ra làm gì, sang đây!”
Quan Ân Tuyền nghiến răng, nhớ lại trước khi ra ngoài mẹ đã dặn dò, cô cũng đành chịu, chỉ có thể đi theo anh ta sang đó.
Lúc đi đến chỗ ngồi mới phát hiện bên trong có rất nhiều người, nam nữ đều có cả.
Tiệc sinh nhật của Cố Tử Hiên tất nhiên là sẽ không quá buồn tẻ, nhưng mà đám người bọn họ chơi bời như điên, trước đây Quan Ân Tuyền không phải là chưa nghe nói đến, chỉ là lần đầu thấy tận mắt vẫn là thấy hơi vắng lặng.
Cảnh tượng trước mắt, tất cả đều ngồi thành đôi, không có ai ngồi một mình, chỉ có cô và Cố Tử Hiên đứng như vậy, tất nhiên là dễ làm người khác hiểu lầm.
Nhận thức được điều này, Quan Ân Tuyền liền hiểu ra vì sao hôm nay Cố Tử Hiên gọi cô đến đây, sắc mặt của cô không khỏi xám xịt đi.
Hai người qua đó, vẫn chưa ngồi xuống thì đã có người hỏi: “Tử Hiên, đây là ai?
Cố Tử Hiên nở một nụ cười xấu xa, anh ta kéo vai Quan Ân Tuyền vào: “Bạn gái tôi, Tuyền Tuyền.”
Quan Ân Tuyền cau mày, thẳng thừng hất tay anh ta ra.
Tất nhiên là Cố Tử Hiên cảm nhận được sự bài xích của cô, anh ta nheo mắt và không nói gì, sau đó liền giới thiệu từng người trong đám người trước mặt cho Quan Ân Tuyền.
Quan Ân Tuyền tuy mặt không cảm xúc, nhưng cô cũng ngại vì nhiều người, cũng không thể làm mặt lạnh quá được, nên cô cũng chỉ gật đầu.
Đám người đó chỉ coi như người bạn gái này của anh ta lạnh lùng một chút, cho nên cũng không nghĩ gì nhiều, đám người đó rất nhanh đã chơi đùa vui vẻ.
Cố Tử Hiên thấy vậy liền thấp giọng nói: “Ngoan, phải diễn vở kịch này với tôi cho hay, diễn hay rồi tôi nói chuyện với cô, cô yên tâm, Cố Tử Hiên tôi không phải là không ai cần mà cứ phải là cô mới được, chỉ là ở trước mặt anh em, cô cũng không thể để tôi mất mặt chứ?”
Quan Ân Tuyền cười lạnh lùng một tiếng, cô không ư hử gì cả.
Cố Tử Hiên vuốt cằm, anh ta cũng không nói gì, anh ta quay người lại chơi đùa cùng đám bạn đó của mình.
Quan Ân Tuyền không thích phong cách của đám người này, vì vậy từ đầu đến cuối cô vẫn luôn ngồi ở trong góc, không tham gia bất cứ trò chơi nào của bọn họ.
Một lúc lâu, đến cả bạn của Cố Tử Hiên cũng cảm thấy có gì đó không đúng, họ đẩy tay anh ta rồi nói nhỏ: “Ê, cô bạn gái này của mày có phải là chưa chinh phục được không? Nhìn người ta lạnh lùng chưa kìa, chẳng để ý gì đến bọn mình.”
Cố Tử Hiên quay đầu lại nhìn cô, chỉ thấy cô ngồi đó với một dáng vẻ lãnh đạm, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Ánh mắt anh ta hơi thờ ơ, anh ta lạnh lùng nói: “Sớm muộn gì tao cũng chinh phục được cô ấy.”
Người đó thấy anh ta nói vậy thì bật cười và không nói gì nữa, lại quay người bắt đầu chơi bời.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Cố Tử Hiên đi đến bên cạnh Quan Ân Tuyền rồi đưa cho cô một ly rượu, anh ta nói: “Đến cũng đến rồi, trưng bộ mặt đấy ra cho ai xem? Uống một ly đi.”
Quan Ân Tuyền ngẩng đầu nhìn anh ta, cô cau mày rồi trầm giọng nói: “Tôi không uống rượu.”
Cố Tử Hiên nghe cô nói vậy thì giống như nghe thấy chuyện gì kỳ lạ lắm, anh ta liền cười phá lên.
“Cô đến quán bar mà không uống rượu, cô xem chỗ này là khu vui chơi trẻ em sao?”
Quan Ân Tuyền không nhúc nhích, giọng điệu lạnh lùng: “Cũng không phải tôi muốn đến, nếu như anh nhìn không quen thì có thể nói chuyện trước với tôi, nói xong thì ai đi đường nấy, không làm phiền nhau, được không?”
“Cô!”
Cố Tử Hiên giận đến mức nghẹn lại, cuộc đối thoại giữa hai người lọt vào tai một người đàn ông trung niên đang ngồi đó không xa, anh ta liền cười lạnh lùng.
Cố Tử Hiên giận dữ trừng mắt nhìn cô, nhưng Quan Ân Tuyền không thèm nhìn anh ta, cô ngồi đó lướt điện thoại của mình.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy không còn hứng nữa nên quay lưng giận đùng đùng bỏ đi.
Đợi anh ta về chỗ của mình, người đàn ông lúc nãy nhìn bọn họ cười lạnh lùng đó đột nhiên vẫy tay với anh ta.
“Anh Huy, làm sao vậy?”
Người đàn ông được anh ta gọi là “anh Huy” nâng cằm lên rồi chỉ vào Quan Ân Tuyền đang ngồi trong góc: “Bạn gái cậu, vẫn chưa chinh phục được sao?”
Cố Tử Hiên cau mày, sợ người này chế giễu mình: “Gì mà chưa chinh phục? Phụ nữ đúng là nhỏ nhen, hai ngày nay cãi nhau nên có chút mâu thuẫn thôi, bình thường cô ấy đối với em phục tùng lắm.”