CHƯƠNG : LỢI DỤNG LÚC NGƯỜI KHÁC GẶP KHÓ KHĂN.
Thế nhưng khi anh vẫn chưa nói xong thì khuôn mặt của cô đột nhiên được phóng to trước mắt, một giây sau, đôi môi cô đã bao phủ lấy anh.
Quý Vân Thư mở to mắt.
Động tác của cô rất ngây ngô, còn có chút vụng về, nhưng cũng mang theo một sự cố chấp.
Hàng lông mi dày khẽ run rẩy, vội vã tìm kiếm ở bên trong, không có một trình tự nhất định, như là một lữ khách phải chịu khát lâu ngày trong sa mạc, đang hỗn loạn và bức thiết muốn hấp thụ dinh dưỡng.
Quý Vân Thư chỉ cảm thấy cả người mình căng lên, trong chốc lát trong đầu anh trống rỗng.
Bởi vì động tác của cô rất vụng về, cô cạy rất lâu cũng không cạy răng anh ra được, trong miệng không khỏi phát ra tiếng rít, cô mất kiên nhẫn nói: “Khó chịu quá, cho em…”
Quý Vân Thư bỗng bừng tỉnh, lý trí cũng khôi phục lại vài phần, anh vội vàng đẩy cô ra, gấp gáp nói: “Tuyền Tuyền, không làm như vậy được, em cố nhịn đi, tôi sẽ đưa em đến viện ngay đây, trong viện có thuốc, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Nhưng Quan Ân Tuyền lại lắc đầu, cô gần như sắp khóc: “Không được, không được, không muốn đi đến viện đâu..”
Nói xong, khóe mắt cô đã ướt, chỉ cảm thấy toàn thân như có vài chục con kiến bò lung tung trong người mình, rất ngứa ngáy và khó chịu, cứ tiếp tục như thế này, cô thật sự sắp phát điên rồi…
Quan Ân Tuyền lại vội vã hôn lên môi anh lần nữa, cô nghẹn ngào nói: “Giúp em đi, xin anh đấy.”
Sau đó cả người cô cũng phủ lên, không chút sức lực dựa vào lòng anh, khẩn thiết muốn xoa dịu một thứ gì đó.
Cổ họng của Quý Vân Thư như nghẹn lại, anh cảm thấy người mình căng cứng đến cực điểm rồi, quả thật là còn căng thẳng hơn lúc có một ca phẫu thuật lớn.
Khó khăn lắm mới đẩy cô ra được một chút, anh thở hổn hển rồi nói: “Tuyền Tuyền, em biết tôi là ai không?”
Quan Ân Tuyền mở to đôi mắt mơ hồ của mình, cô không nói gì, cái dáng vẻ không nhận thức rõ được, rõ ràng là không biết anh là ai, hoặc là lúc này đây cô hoàn toàn không còn tâm trí đâu mà quan tâm, thuốc này như lời Cố Tử Hiên nói, nó rất mạnh.
Quý Thư Vân đột nhiên tỉnh táo lại vài phần, anh thở dài, sau đó cũng không nói gì, vào lúc cô lại lần nữa đưa đôi môi cô bao phủ lấy môi anh thì anh dùng bàn tay mình đánh mạnh vào sau gáy cô.
Người phụ nữ trong lòng rên rỉ một tiếng, một giây sau, người cô lập tức mềm oặt ngã xuống.
Chỉ là trong khoảnh khắc thôi nhưng trên trán Quý Vân Thư đã rịn ra một đám mồ hôi, lúc nãy suýt chút nữa anh gần như đã không khống chế được, cũng may chút lý trí còn sót lại cuối cùng nói với anh, không được phạm sai lầm nữa.
Nếu như bây giờ cô đang tỉnh táo, tất nhiên anh sẽ không cự tuyệt, nhưng cô bị người ta chuốc thuốc…
Cho dù bây giờ cô đồng ý rồi, đó cũng là do dược tính, nếu anh đồng ý theo cô thì không phải là lợi dụng người khác lúc họ gặp chuyện khó khăn sao?
Quý Vân Thư thở phào, rũ mắt nhìn người phụ nữ trong lòng mình, chỉ thấy trên mặt cô ra rất nhiều mồ hôi, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.
Vạt áo trước người để hở, để lộ ra một thứ gì đó xinh đẹp trắng như tuyết, xương quai xanh đẹp đẽ làm nền cho làn da đỏ ửng càng quyến rũ hơn.
Nhất thời hơi thở của anh cũng nhanh hơn, anh vội vàng chuyển tầm mắt mình đi chỗ khác, không dám nhìn tiếp.
Sau đó anh nhắm mắt lại và dùng áo khoác bao bọc lấy thân thể cô, rồi đỡ cô ngồi thẳng lên, thắt dây an toàn, lúc này mới tiếp tục lái xe.
Ngày hôm sau, Quan Ân Tuyền thức dậy trong một bầu ánh sáng rực rỡ, bên tai có tiếng chuông gió kêu leng keng, như gió lướt nhẹ qua, nghe rất vui tai.
Cô từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt mơ hồ của cô, có một dáng người cao lớn đang đi lại ở phía trước.
Những kí ức mờ nhạt tối qua tuôn ra trong đầu cô, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên cô thấy tỉnh táo hơn vài phần, cô sột soạt một lát rồi ngồi dậy.
Quý Vân Thư vừa rót nước xong rồi lấy thêm mấy viên thuốc mà sáng nay cô cần uống bỏ lên bàn, vừa quay đầu lại thì đã thấy cô tỉnh rồi, đang ngồi trên giường, sắc mặt xanh xao, đang dùng một ánh mắt ngỡ ngàng nhìn anh.
Anh hơi sững ra, còn tưởng cô gặp ác mộng, anh liền bước đến sờ trán cô, cảm thấy nhiệt độ bình thường rồi mới hỏi: “Sao vậy?”
Quan Ân Tuyền bừng tỉnh, cô vội vàng quay đầu sang ngước nhìn anh, sau đó lại nhìn lên người mình.
Cô thấy áo quần của mình bị xé rách rồi, nhưng bên ngoài có một chiếc áo phông của nam, cho nên sẽ không bị hở hang, không cần nghĩ thì cũng biết cái áo phông này là của ai.
Mặt cô không khỏi đỏ ửng lên, Quý Vân Thư thấy cô như vậy thì có chút không tự nhiên, anh khẽ ho một tiếng rồi nói: “Ừm…chuyện đó, tối qua em ngủ không được ngoan cho lắm, để tránh bị nghi ngờ, tôi mới mang vào cho em thêm một cái áo, hi vọng em không để bụng.”
Quan Ân Tuyền đỏ mặt, cô lắc đầu, ngừng một lát, cô nói tiếp: “Cảm ơn anh, tối qua…”
Nhắc đến tối qua, ánh mắt của Quý Vân Thư không khỏi lạnh đi vài phần, anh trầm giọng nói: “Đừng lo, tên xấu xa tối qua đã bị tôi đưa đến sở cảnh sát rồi, tôi đảm bảo rằng nhất định sẽ không dễ dàng tha cho hắn đâu.”
Quan Ân Tuyền hơi ngây người ra, về những ký ức tối qua, đa số đều là dừng lại vào lúc cô đang ở quán bar, những kí ức phía sau quả thật là mờ nhạt, nhưng mà cô cũng biết lờ mờ là tối qua xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt cô tái mét đi một chút, cô hỏi: “Vậy em?”
Cô không cần nói thì anh cũng biết là ý gì, Quý Vân Thư lại không thoải mái đằng hắng một tiếng: “Tối qua tôi đến rất kịp thời, nên em vẫn an toàn.”
Nghe anh nói vậy, Quan Ân Tuyền mới thở dài nhẹ nhõm.
Quý Vân Thư cầm thuốc và nước đưa cho cô: “Uống thuốc trước đi, uống thuốc xong thì đi ăn sáng, sau đó tôi đưa em về.”
Quan Ân Tuyền gật đầu, ngoan ngoãn nhận lấy thuốc uống.
Lúc cô uống thuốc, Quý Vân Thư cứ nhìn cô như vậy, Quan Ân Tuyền uống thuốc xong, lúc này mới cảm thấy cổ mình hơi đau.
Cô không khỏi nghiêng cổ rồi cau mày: “Tối qua em bị sái cổ sao? Sao cổ em lại đau vậy nhỉ?”
Lời cô nói làm sắc mặt Quý Vân Thư khẽ thay đổi.
Bên mang tai đột nhiên đỏ ửng lên, anh có chút không tự nhiên nhìn ra chỗ khác rồi nói: “Chắc vậy!”
Nói xong anh chỉ vào áo quần đầu giường: “Áo quần ở đây, mang vào rồi xuống nhé, tôi đợi em ở phòng ăn.”
Quan Ân Tuyền gật đầu, lúc này Quý Vân Thư mới quay người đi ra ngoài.
Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, Quan Ân Tuyền quay đầu nhìn chồng áo quần gọn gàng bên mép giường, là một chiếc áo cổ lọ màu hồng và skinny jeans, còn có một chiếc áo măng tô màu nâu nhạt.
Cô cầm lên nhìn một cái, sau đó thì thấy ở trong chiếc áo khoác rớt ra một đồ vật nhỏ gì đó.
Mặt cô đột nhiên đỏ bừng lên, cô đưa tay ra nhặt chiếc quần lót màu hồng lên, tay chân nhất thời luống cuống, không biết nên làm sao.
Đàn anh…sao lại nghĩ đến việc mua cái này cho cô…
Cô đỏ mặt, chỉ cảm thấy trong lòng mình như có một chú nai nhỏ đang nhảy nhót tung tăng…
Cuối cùng, cô khó khăn lắm mới bĩnh tĩnh lại, cô không kìm nổi mà mỉm cười.
Sau khi dậy khỏi giường, cô vào nhà tắm rửa mặt, rửa mặt xong thì về lại phòng ngủ, nhanh chóng mang đồ vào, quả nhiên rất vừa vặn.
Cô đứng trước gương, không khỏi thán phục mắt nhìn của Quý Vân Thư, quả thật rất đẹp, áo quần đơn giản nền nã, rất hợp với cô, cũng làm tôn lên khí chất của cô.
Trong lòng cô lần nữa lại có một sự ngọt ngào lướt qua, cô nhìn lại mình một lần nữa, chắc chắn là không có sai sót gì nữa mới quay người đi ra ngoài.