Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : XEM NHƯ TRÙNG HỢP
Lúc này, mẹ Hạ đã cầm chiếc hộp đi đến.
“Bà cụ, tìm được rồi.”
Bà ta mỉm cười đưa chiếc hộp cho bà cụ, Cảnh Ngọc Ninh liếc nhìn, chỉ thấy đó là một chiếc hộp bằng gỗ đàn hương cũ kỹ màu nâu đậm, bên trên chạm khắc hoa văn tinh xảo, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.
Bà cụ mở hộp ra, lại thấy trong hộp lót vải nhung màu đỏ đậm, mà bên trên vải nhung đặt một sợi dây chuyền đá Sapphire mang phong vị cổ xưa.
Mí mắt Cảnh Ngọc Ninh khẽ giật giật, sắc mặt thay đổi.
Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ là vì tạo hình của sợi dây chuyền này vô cùng quen mắt, giống như…
Bà cụ lấy sợi dây chuyền ra, cảm khái nói: “Đây là sợi dây chuyền mà trước đây rất lâu, khi đó bà còn trẻ, trong lúc vô tình ông nội cháu lấy được từ trong tay một thương nhân đồ cổ, khi đó ông bà mới quen nhau không lâu, ông ấy tặng sợi dây chuyền này cho bà, coi như là lễ vật đính hôn của ông bà.
Ninh Ninh, cháu là đứa bé ngoan, bà nội không có gì khác cho cháu, vậy tặng sợi dây chuyền này cho cháu, hi vọng cháu và A Niên cũng có thể giống như ông bà, hòa thuận bình an sống hết đời.”
Cảnh Ngọc Ninh hơi nhíu mày, trên mặt cũng không có vẻ vui mừng, thậm chí còn hơi ngẩn ngơ.
Bà cụ cũng để ý đến sắc mặt cô, cảm thấy ngoài ý muốn, gọi: “Ninh Ninh.”
Lúc này Cảnh Ngọc Ninh mới lấy lại tinh thần.
Cô hơi hoảng hốt, sau đó miễn cưỡng mỉm cười: “Bà nội, bà vừa nói gì?”
Bà cụ cũng không nhịn được mà nhăn mày.
Bà không nói đề tài vừa rồi nữa, mà quan tâm hỏi: “Cháu không sao chứ? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
Cô cong môi, chỉ do dự trong nháy mắt, rồi nói: “Cháu không sao, chỉ là đột nhiên nhìn thấy sợi dây chuyền này nên nhớ đến một ít chuyện.”
Bà cụ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
“Ồ? Chẳng lẽ trước kia cháu từng nhìn thấy nó?”
Theo lý thuyết, điều này là không thể nào, dù sao vài chục năm trước ông cụ tự tay mang sợi dây chuyền này về cho bà, sau đó vẫn luôn được bà cất giữ cẩn thận kỹ càng, người ngoài không thể nào nhìn thấy.
Nhưng mà, Cảnh Ngọc Ninh lại gật đầu.
Cô đưa tay tháo sợi dây chuyền mình luôn đeo trên cổ xuống.
“Bà nội, bà nhìn cái này xem.”
Chỉ thấy trên tay Cảnh Ngọc Ninh cũng là một sợi dây chuyền mang phong vị cổ xưa, tạo hình của sợi dây chuyền này không khác lắm so với sợi dây chuyền bà cụ lấy ra, chỉ là đá Sapphire trên đó bị đổi thành đá Ruby mà thôi.
Bà cụ rất kinh ngạc.
Không chỉ bà, ngay cả mẹ Hạ ở bên cạnh nhìn thấy cũng sợ ngây người.
“Chuyện, chuyện gì thế này…”
Mẹ Hạ gần như không biết phải nói gì, sợi dây chuyền này là bảo vật từ tiền triều truyền đến bây giờ, chỉ có một sợi này, sao giờ lại xuất hiện một sợi giống nhau như đúc?
Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết nguồn gốc của sợi dây chuyền này, chỉ là nhìn phản ứng của hai người cũng biết rằng có lẽ chuyện này không đơn giản.
Hồi lâu sau bà cụ mới lấy lại tinh thần, sắc mặt sầm xuống, hỏi: “Sợi dây chuyền này của cháu từ đâu đến?”
Cảnh Ngọc Ninh cũng không giấu diếm, lập tức nói chuyện mẹ qua đời, để lại di vật cho mình ra.
Bà cụ nghe xong cũng không nhịn được cảm thấy nghi hoặc.
Bà cau mày, hồi lâu sau đưa tay ra nói: “Có thể đưa sợi dây chuyền của cháu cho bà nhìn kỹ hơn chút không?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu.
Sau khi bà cụ nhận sợi dây chuyền, quan sát tỉ mỉ, trên mặt lộ ra biểu cảm thả lỏng.
“Sợi dây chuyền này là giả, mặc dù chế tác rất tinh xảo, thoạt nhìn rất cũ kỹ cổ xưa, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện thấy nhiều chỗ đều rất mới, chắc chắn không phải đồ vật từ tiền triều truyền lại, ngược lại giống hàng nhái được làm trong những năm gần đây.”
Cảnh Ngọc Ninh rất kinh ngạc.
Theo lý thuyết, đồ này là mẹ cô để lại cho cô, bởi vì khi còn bé cô đã thấy mẹ đeo, trước khi bà qua đời còn đặc biệt để lại cho cô, dù thế nào cũng không nên là hàng nhái mới đúng.
Nhưng mà, bà cụ khẳng định chắc chắn như vậy, Cảnh Ngọc Ninh nhất thời không tìm thấy lời giải thích tốt hơn, chỉ đành coi là vậy.
Sau khi ra khỏi phòng bà cụ, Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên mang theo An An về nhà.
An An biết có em trai nhỏ đến nhà chơi, vẫn luôn rất vui vẻ, ầm ĩ muốn chơi cùng cậu bé.
Cảnh Ngọc Ninh giao bọn nhỏ cho thím Lưu và Tiểu Triệu trông coi, dặn không được chơi quá muộn, sau đó đi lên tầng.
Trở lại phòng ngủ, sau khi tắm rửa xong, cô lấy hai sợi dây chuyền ra đặt song song với nhau, ngồi trên giường chìm vào im lặng.
Không biết Lục Trình Niên trở về từ lúc nào, thấy cô ngồi ở đó, tay chống cằm, khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ thì khẽ nhíu mày.
“Đang nhìn cái gì?”
Anh đi đến, ngồi xuống đối diện cô.
Cô nói rồi cầm sợi dây chuyền đá Ruby lên.
Lục Trình Niên nhận lấy, quan sát kỹ càng.
Trước đó, anh không quan tâm đến mấy đồ trang sức mà phụ nữ hay đeo, bởi vậy cũng không nhìn kỹ.
Lúc này, nhìn kỹ mới phát hiện, sợi dây chuyền này rất mới, đừng nói là tiền triều, cho dù nói Mặc Thanh Vy đeo mấy chục năm cũng khó tin.
Anh không khỏi khẽ nhíu mày.
Cảnh Ngọc Ninh buồn phiền thở dài.
“Chắc hẳn mẹ sẽ không lừa em, hơn nữa thật ra em vẫn luôn không rõ bà để lại sợi dây chuyền này cho em để làm gì, anh nói xem, sợi dây chuyền này có thể có liên quan đến sợi của bà nội hay không?”
Lục Trình Niên liếc nhìn cô.
Ánh mắt kia, âm u không rõ, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Cảnh Ngọc Ninh bị anh nhìn mà ngẩn ra, cũng không biết anh có ý gì.
Lát sau, Lục Trình Niên đặt sợi dây chuyền xuống, lên tiếng: “Tôi còn nhớ, lúc trước thứ này được bà cụ của nhà họ Cảnh cất giữ, có lẽ bà ta biết gì đó.”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, ngay sau đó sắc mặt sầm xuống.
“Quên đi, cho dù bà ta biết cũng sẽ không nói cho em.”
Lục Trình Niên cũng không tỏ thái độ gì với những lời này của cô.
Anh lặng lẽ thu hai sợi dây chuyền lại giúp cô, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy thì đừng suy nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng chỉ là một sợi dây chuyền, không ảnh hưởng gì, xem như là trùng hợp đi.”
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, vì vậy mặc cho anh thu dọn.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, cô xuống nhà xem An An và Lạc Lạc, dỗ dành hai nhóc con về phòng mình ngủ, lúc này mới trở lại phòng mình nghỉ ngơi.