Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : HAI KẺ MẠNH LIÊN THỦ
Mặc dù tình huống Hoa Mộng Dao bên kia không được coi là tốt, nhưng cũng không quá xấu.
Dù sao cũng là con gái ruột thịt của mình, mặc dù Hoa Tôn Quyền vẫn đang tức giận, nhưng cũng không đến nỗi ngăn cô ở cửa không cho vào.
Lại có thêm Hoa Ngọc ở giữa hòa giải, tốt xấu gì hai ba con cũng có thể ngồi xuống ăn cơm cùng nhau.
Chỉ là đối với chuyện hợp đồng, Hoa Tôn Quyền vẫn không muốn buông tha, rõ ràng là muốn ép cô thêm.
Hoa Mộng Dao ở trong điện thoại thở dài, Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể khuyên cô không nên nóng vội, từ từ sẽ đến.
Việc liên quan đến tình cảm ba con, dù sao cô cũng là người ngoài, cũng không có cách nào đối với loại chuyện thế này.
Hoa Mộng Dao cũng không nói nhiều với cô, mấy phút sau đã cúp máy.
Cảnh Ngọc Ninh đi dạo với Lục Trình Niên một lát, lúc này mới trở về.
Buổi tối chính là bữa tiệc sủi cảo, tất nhiên vừa náo nhiệt vừa hài hòa.
Trong hoàn cảnh như vậy, dù là người không có mắt nhìn như Lục Lan Chi cũng biết phải khiêm tốn, không thể lại chọc cho bà cụ không vui, bởi vậy bầu không khí cả buổi tối khá là vui vẻ.
Cùng ngày, bởi vì đón giao thừa quá muộn, Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên đều ở lại trong nhà cũ.
Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng pháo nổ hân hoan đánh thức.
Vị trí của nhà cũ nhà họ Lục nằm ở khu vực nội thành, vốn dĩ khu vực nội thành cấm đốt pháo hoa, nhưng không chống lại được việc ông cụ muốn giữ tập tục này, nhất định để người ta mang hai dây pháo hoa nhỏ ra đốt.
Đối với người thế hệ trước, việc đốt pháo hoa mùng một đầu năm có ẩn ý là khởi đầu tốt đẹp, cũng có ý nghĩa chúc mừng đầu năm.
An An dậy từ rất sớm, mặc dù con bé tuổi còn nhỏ, nhưng lá gan lại rất lớn, nhìn dây pháo bọc giấy đỏ nổ đùng đùng không dứt, đứng trong sân vừa bịt lỗ tai vừa vỗ tay cười.
Cảnh Ngọc Ninh vừa tỉnh giấc, dựa vào cửa sổ phía trước ngắm nhìn một lát, cũng không khỏi bị bầu không khí vui vẻ này lây nhiễm, quay người đẩy người đàn ông vẫn đang buồn ngủ chưa tỉnh bên cạnh, nói: “Lục Trình Niên, nên dậy rồi, anh xem mấy người An An cũng dậy rồi kìa.”
Lục Trình Niên không vui cau mày, rất rõ ràng là không hài lòng vì sớm như vậy đã bị người ta quấy rầy, cánh tay dài duỗi ra kéo Cảnh Ngọc Ninh trở lại.
“Bọn họ dậy rồi thì để bọn họ tự chơi, ngủ thêm lát nữa cùng tôi.”
Cảnh Ngọc Ninh bị anh ôm trong ngực, không nhịn được bất đắc dĩ bật cười, nghĩ đến dù sao hôm nay cũng là ngày đặc biệt, bên ngoài ầm ĩ như vậy, chỉ sợ bà cụ cũng đã dậy từ sớm, làm con cháu, còn phải đi chúc tết ông bà, dù thế nào dậy quá muộn cũng không tốt lắm.
Thế là lại đưa tay gãi gãi thắt lưng người đàn ông, khuyên bảo: “Bà nội cũng dậy rồi, còn ngủ nữa sẽ bị người ta chê cười đấy, mau rời giường thôi.”
Lục Trình Niên không trả lời cô, chỉ ôm chặt cô trong lồng ngực.
Trước giờ anh luôn biết tự kiềm chế, cũng rất quy củ, rất ít khi tùy ý như này.
Cảnh Ngọc Ninh khuyên một lúc rồi mà không khuyên được, biết tối qua anh ngủ muộn, nhất thời cũng không đành lòng làm ồn anh, chờ thêm một lát, thấy anh ngủ say lần nữa, lúc này mới cẩn thận chui ra khỏi lồng ngực anh, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài trước.
Quả nhiên trong sân vô cùng náo nhiệt.
Không chỉ có ông cụ dẫn An An chơi ở trong đó, ngay cả nhà họ Quan và nhà họ Tần cũng phái người đến đây.
Mùng một đầu năm, các nhà đều có tập tục đến nhà chúc tết nhau, mặc dù đều là đám con cháu đến chơi, nhưng cũng coi như có lòng, trò chuyện rất vui vẻ.
Tần Tranh vừa đến, đầu tiên là chúc tết ông cụ và bà cụ, nhận lì xì, sau đó mới đi vào, đúng lúc gặp Cảnh Ngọc Ninh đi ra, vội vàng cười gọi: “Chị dâu, chúc mừng năm mới, anh hai tôi đâu?”
Cảnh Ngọc Ninh cười nói: “Còn đang ngủ đấy, sao anh đến sớm vậy?”
“Mọi năm đều đến vào tầm này, quen rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh lấy một bao lì xì đã chuẩn bị sẵn đưa cho anh ta, mặc dù ngang hàng, nhưng tốt xấu gì cũng được anh ta gọi tiếng chị dâu nhỏ lâu như vậy, dù sao cũng không thể không có biểu hiện gì.
Tần Tranh cũng không khách khí, cười híp mắt nhận lấy, sau đó đi vào trong tìm Lục Trình Niên.
Người nhà họ Quan đến là Quan Tuấn Văn và Quan Thu Hà.
Có lẽ biết Cảnh Ngọc Ninh và Cảnh Diệp Nhã có khúc mắc, bởi vậy cũng không để Cảnh Diệp Nhã đến.
Đầu tiên Cảnh Ngọc Ninh lên tiếng chào hỏi Quan Tuấn Văn, sau đó đi tìm bà cụ.
Giữa trưa, người của hai nhà ở lại ăn cơm trưa.
Cơm nước xong xuôi, Tần Tranh tìm cơ hội lặng lẽ nói với cô: “Chị dâu nhỏ, nói cho chị biết một bí mật, chị biết Cảnh Diệp Nhã vừa trở về nhà họ Quan chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh liếc nhìn anh ta, khẽ chau mày: “Sao vậy?”
“Bọn họ biết chuyện trước kia của Cảnh Diệp Nhã không?”
Nhắc đến chuyện này, Tần Tranh cười đến là tà ác.
“Sao lại không biết chứ? Lúc trước chuyện nhà họ Cảnh các cô ầm ĩ xôn xao trên Internet, chỉ cần có lòng điều tra, hỏi thăm một chút là rõ, căn bản không lừa được.”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
“Vậy bọn họ còn cho Cố lão út cưới cô ta?”
Tần Tranh nở nụ cười.
“Vậy thì sao chứ? Con cháu nhà giàu, nhất là danh gia vọng tộc cao cấp như Lục Quan Tần Cố này, từ trước đến giờ lợi ích cá nhân đều nhỏ bé không đáng kể, tất cả đều phải đặt lợi ích gia tộc lên đầu, dù Cố lão út không bằng lòng cũng không chịu nổi áp lực từ ông già nhà cậu ta, cho dù lúc mới bắt đầu ầm ĩ làm lớn chuyện, cuối cùng cũng vẫn phải khuất phục thôi, trong đám con cháu thế hệ chúng tôi, ngoại trừ anh hai, những người khác có ai không phải sống dưới vầng sáng và bóng mờ của lợi ích gia tộc chứ?”
Giọng điệu Tần Tranh hiếm khi nghiêm túc một lần, mang theo buồn rầu nhạn nhạt.
Rất có cảm giác đồng cảm với người cùng cảnh ngộ.
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ, vỗ vỗ bờ vai anh ta.
“Đừng bi quan thế, người khác tôi không dám nói, chỉ nói đến tác phong bây giờ của anh, nhà giàu sang quyền thế nào cũng không dám gả con gái cho anh, dù sao hôn nhân là con dao hai lưỡi, tình cảm tốt thì chính là hai kẻ mạnh liên thủ, tình cảm rạn nứt, nói không chừng sẽ trở mặt thành thù, bên ngoài anh nhiều có hoa tươi như vậy, rõ ràng là một tên trăng hoa, chỉ cần không phải đầu óc có vấn đề thì sẽ không nhảy vào, vì vậy anh cứ yên tâm đi!”
Tần Tranh bị cô chế nhạo, nhất thời tức giận liếc mắt lườm cô.
“Tôi tốt bụng nói cho cô nghe, thế mà cô lại trêu chọc tôi như vậy? Hừ, lần sau xem tôi có tin tức còn nói cho cô nghe nữa không!”
Nói xong, hai tay khoanh lại, hậm hực quay đầu đi.
Cảnh Ngọc Ninh bật cười, nhưng chỉ thoáng chốc sau, ý cười dần dần phai nhạt.