CHƯƠNG : CHO CÔ TỰ DO
Hoa Ngọc mỉm cười, ôm lấy cô và vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh, lần sau gặp ba thì đừng cứ chống đối ba nữa. Em cũng không còn nhỏ, bản thân đã là mẹ của đứa trẻ rồi, cũng nên hiểu chuyện một chút đi.”
Hoa Mộng Dao chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, mũi cũng cay cay và vành mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu.
Đang giữa bữa tiệc, Hoa Ngọc lặng lẽ chạy về, giờ vẫn phải mau chóng quay lại khách sạn. Bởi vậy anh ta không thể ở nhà lâu, chỉ dặn dò Hoa Mộng Dao vài câu rồi rời đi.
Hoa Mộng Dao đã lấy được hợp đồng, để tránh buổi tối ông cụ quay về phát hiện được, hai người lại cãi nhau, cô cũng không tính ở nhà lâu. Cô về thu dọn phòng xong, đang tính rời đi.
Nhưng cô không ngờ mình vừa thu dọn đồ xong, lại nghe người giúp việc ở ngoài cửa nói: “Cô chủ, có khách tìm cô.”
Cô hơi sửng sốt, nhất thời cũng không nghĩ ra có người nào ở mảnh đất Nam Thành này sẽ tới tìm cô vào lúc này.
Tạm thời không nói lần này cô bí mật quay về, ban ngày căn bản không lộ mặt, bởi vậy khách khứa cũng có rất ít người biết cô quay về.
Còn nữa, cô đi chuyến đi đặc biệt kín đáo, cho dù là bạn bè hay bạn học trước đây cũng không biết được mới đúng.
Cô đang nghĩ, lại nghe phía ngoài vọng tới những tiếng bước chân vững vàng.
Ngay sau đó là mấy tiếng gõ cửa rất khẽ.
Hoa Mộng Dao không ngờ người giúp việc sẽ dẫn người đến thẳng phòng cô. Cô không vui khẽ nhíu mày, đang tính đi ra mở cửa. Nhưng không ngờ đúng lúc này cửa phòng mở ra. Ngay sau đó, một bóng người quen thuộc đã xuất hiện.
Hoa Mộng Dao trợn tròn mắt nhìn.
Quý Lâm Uyên?
Sao anh tới đây?
Ôi trời ơi!
Hoa Mộng Dao nheo mắt và vội vàng bước tới, nhân lúc người đàn ông còn chưa kịp vào phòng, cô cố đóng cửa lại.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Tay người đàn ông giữ chặt cửa và hơi dùng sức, đã đẩy cánh cửa ra.
“Quý Lâm Uyên? Anh điên rồi sao? Bây giờ anh chạy tới đây làm gì?”
Hoa Mộng Dao cũng sốt ruột gần chết.
Nhưng Quý Lâm Uyên không nói lời nào.
Anh đẩy cửa ra rồi bước nhanh tới, gương mặt vẫn lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm nhìn cô.
Anh nhìn như vậy, Hoa Mộng Dao không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ.
Lần này cô quay về Nam Thành, ngoài Tiểu Triệu và Cảnh Ngọc Ninh thì không ai biết.
Bởi vậy, cô tất nhiên cũng giấu anh.
Lần này bà cụ Cận chỉ về trong thời gian ngắn, lúc trước trở về nước F, Quý Lâm Uyên làm cháu, tất nhiên phải đưa bà cụ đi.
Bởi vậy trước khi đi, anh đã từng dặn cô, trước khi anh về trước, cô phải ngoan ngoãn ở lại trong biệt thự, không cho phép đi đâu hết.
Nhưng anh không ngờ mình vừa đi, cô đã bỏ chạy về đây.
Với tính tình của Quý Lâm Uyên, có thể tưởng tượng được lúc này anh tức giận thế nào.
Nhưng Hoa Mộng Dao cảm thấy anh không thể trách cô trong chuyện này được!
Cô cũng có chuyện riêng cần xử lý. Hơn nữa anh cũng đâu phải là gì của cô, dựa vào đâu mà bắt người ta phải hoàn toàn nghe theo anh, đúng không?
Cô nghĩ vậy nên lại ngẩng đầu nhìn anh.
Cô lại nghe người đàn ông lạnh lùng nói: “Tôi chạy từ rất xa tới đây, em không mời tôi vào ngồi một lát à?”
Lúc này, Hoa Mộng Dao cũng không thể nói không.
Cô đành phải nghiêng người, để cho anh vào phòng.
Quý Lâm Uyên đi vào trong phòng cũng không vội nói gì, chỉ chậm rãi quan sát cách trang trí trong phòng.
Trong phòng trang trí theo phong cách ấm áp lại sang trọng.
Làm con gái duy nhất của nhà họ Hoa, Hoa Mộng Dao tất nhiên đã được anh và ba nuông chiều từ nhỏ. Cho dù cô không có mẹ nhưng vẫn không kém hơn con gái của bất kỳ một gia đình đầy đủ nào.
Quý Lâm Uyên quan sát một lúc mới đi tới sô pha bên giường và ngồi xuống.
Hoa Mộng Dao không hiểu sao có hơi căng thẳng. Đặc biệt là khi cô nghĩ đến ở đây là nhà họ Hoa, có thể có người quay về vạch trần thân phận của anh bất cứ lúc nào, trong lòng cô lại càng hoảng loạn hơn.
Cô im lặng một lúc, cuối cùng cũng chuẩn bị tốt tâm lý, lắp bắp hỏi: “Sao anh chạy tới đây?”
Đôi môi mỏng của Quý Lâm Uyên khẽ mở ra: “Em không biết tại sao tôi qua đây à?”
Hoa Mộng Dao không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ cúi đầu khẽ nói: “Sao tôi biết được.”
“À!” Người đàn ông cười khẽ, tiếng cười có hơi lạnh lùng.
Hoa Mộng Dao nghe anh cười mà trong lòng hốt hoảng.
Trong thời gian này, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô và con, cho dù tính tình không tính là quá tốt nhưng nói tóm lại cũng không đối xử quá tệ với cô.
Có đôi khi, cô thậm chí có ảo giác, dường như hai người đã trở lại những ngày tháng tốt đẹp, ngắn ngủi mấy năm trước.
Bởi vậy, cô hơi chột dạ vì lần này mình ra đi không nói lời nào.
Mặt Quý Lâm Uyên lạnh lùng, trầm giọng nói: “Nếu lần này tôi không tới tìm em, có phải em tính ra đi như vậy, vĩnh viễn cũng không trở lại?”
Trái tim Hoa Mộng Dao run lên theo từng lời nói nghiêm khắc của anh.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai, lạnh lùng cùng ánh mắt có phần phẫn nộ và buồn bã của anh.
Trong lòng cô lại càng chột dạ hơn.
“Cũng không phải. Lạc Lạc còn ở bên đó, dù sao tôi cũng phải trở về.”
“Chỉ vì con thôi à?”
Hoa Mộng Dao: “…”
Đối mặt với những lời ép hỏi của người đàn ông, cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Dường như trả lời thế nào cũng không đúng.
Cảm giác cay đắng không thành lời lặng lẽ lan tràn trong lòng cô.
“Nếu không thì sao? Cậu Quý cho rằng tôi còn phải trở về vì cái gì chứ?”
Quý Lâm Uyên cúi đầu cười lạnh.
“Rất tốt, Hoa Mộng Dao, xem ra trong thời gian này tôi cho em quá nhiều thể diện, làm em thật sự quên mất mình rốt cuộc có thân phận gì nhỉ!”
Sắc mặt Hoa Mộng Dao chợt biến đổi.
Một giây tiếp theo, cô đột nhiên bị người ta nắm lấy cằm, bị đè lên trên cửa.
Gương mặt Quý Lâm Uyên cực kỳ thâm trầm, hung ác nhìn cô như muốn nuốt cô vào trong bụng, nghiến răng nói: “Nếu không phải nể tình em là mẹ của đứa trẻ, em có tin em đã chết từ lâu, chết không biết bao nhiêu lần không hả?”
Cằm Hoa Mộng Dao bị đau, vô thức muốn giải thích.
Nhưng chỉ thoáng cái cô đã dừng lại, đổi lời.
Cô ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt kiên định: “Đúng, trong lòng anh thì tôi là kẻ đáng chết, tôi phụ anh, lừa anh. Nếu vậy, anh còn tới tìm tôi làm gì?”
Quý Lâm Uyên chợt đờ ra.
Hoa Mộng Dao cười cay đắng nói: “Tôi thừa nhận, năm năm trước là tôi có lỗi với anh. Nhưng năm năm qua, những gì nên trả, tôi hẳn cũng trả đủ rồi chứ?
Bây giờ, là nhà họ Cận các anh không tha cho tôi. Anh cũng không phải không biết, anh có thể vì tôi mà từ bỏ bọn họ sao? Anh có thể vì tôi mà bỏ lại Cận thị và tất cả tương lai sao? Anh không thể! Nhìn đi, đây chính là vấn đề khó khăn lớn nhất luôn chắn ngang giữa chúng ta.”
“Tôi là người thế nào, tôi có thân phận gì, trong lòng tôi hiểu rõ. Đêm hôm đó là anh chủ động tới trêu chọc tôi. Nhưng dựa vào đâu, tôi lại phải tới gánh chịu hậu quả chứ?”
“Quý Lâm Uyên, tôi chẳng qua chỉ thích anh mà mất đi tất cả, sự nghiệp của tôi, cuộc sống của tôi, tất cả người thân của tôi đều rời đi!”
“Mà anh thì sao? Anh vẫn là cậu chủ nhà họ Cận cao ngạo, anh vẫn là chủ tịch Cận thị, anh vẫn có thể nở mặt nở mày.”
“Nếu chúng ta thật sự ở cùng với nhau, lợi thế duy nhất của tôi chính là tình yêu của anh. Nhưng nếu ngày nào đó anh không yêu tôi nữa, vậy tôi còn có gì?”
“Quý Lâm Uyên, anh luôn miệng nói tôi đừng rời khỏi anh, nhưng anh đã từng nghĩ tới, tại sao tôi phải rời đi không?”
“Tôi mệt rồi. Cứ xem như tôi cầu xin anh, hãy buông tay đi! Anh hãy thả cho tôi được tự do, cũng cho bản thân anh được tự do!”