Cảnh Diệp Nhã khóc hết nước mắt.
Nhưng những vị khách có mặt, trừ ông cụ Quan, đều không đồng tình với cô ta.
Ngay cả ánh mắt nhìn cô ta cũng đầy vẻ khinh thường.
Dù sao, họ cũng vừa mới thấy một màn cô ta hô to gọi nhỏ bảo người giúp việc phải biết nhận sai, sửa đổi, dũng cảm đứng lên nhận lỗi của mình.
Còn làm bộ giúp Tiểu Vũ cầu xin ông cụ Quan tha thứ, tranh thủ hảo cảm của mọi người.
Người như vậy, nếu bị cô ta lừa, trót lọt thoát tội, không ai phát hiện ra chân tướng, nghĩ lại đều cảm thấy thật đáng sợ!
Cho nên, mọi người mới tỏ ra khinh thường Diệp Cảnh Nhã.
Lục Trình Niên sớm đã biết sự thật, lúc Cảnh Diệp Nhã nói giúp Tiểu Vũ, anh đã đoán được hung thủ là ai.
Nhưng đã có người đứng ra nên anh cũng không nói thêm gì nữa.
Ngược lại, Ông cụ Lục và bà cụ Sầm sau khi nghe được sự thật thì rất bất ngờ, cảm thấy vừa giận vừa kinh sợ.
Chỉ hận không thể băm Diệp Cảnh Nhã thành tám mảnh.
Dù sao, mối bất bình trước đây của Cảnh Diệp Nhã và Cảnh Ngọc Ninh vẫn còn đó, hai ông bà cũng không muốn gặp cô ta, chẳng qua vì cô ta là cháu ngoại của ông cụ Quan nên hai người mới không so đo.
Giờ thật không ngờ, cô ta mất trí đến mức ra tay với một đứa trẻ!
Ông cụ Lục trầm giọng nói: “Ông cụ Quan, đây là cháu ngoại của ông, tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng An An cũng là cháu gái duy nhất của nhà họ Lục chúng tôi, thường ngày không có ai là không cưng chiều, bảo vệ nó. Hôm nay lại gặp phải chuyện kinh sợ như vậy, tôi không phải người nhỏ mọn so đo, nhưng con bé không thể chịu nổi kiểu bắt nạt này, giờ nên làm cái gì, ông tự nói đi!”
Sắc mặt ông cụ Quan rất khó coi.
Ông ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, chuyện này lại rơi xuống đầu Cảnh Diệp Nhã.
Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, ông ta không nhẫn tâm trách cứ Cảnh Diệp Nhã.
Dù sao cũng là đứa cháu gái ông ta tốn công tốn sức tìm về, ai cũng biết tiệc mừng thọ ngày hôm nay, ngoài mặt là để chúc thọ ông ta, nhưng trên thực tế là để giới thiệu thân phận chính thức của Cảnh Diệp Nhã với mọi người.
Nếu như bây giờ ông ta khiến Cảnh Diệp Nhã mất hết mặt mũi ngay tại đây, chẳng khác gì tự vả vào mặt mình.
Vì vậy, ông cụ Quan trầm mặt nói: “Chuyện này đúng là Nhã không đúng, tôi sẽ bảo nó xin lỗi mọi người.”
Nói xong liền nháy mắt với Cảnh Diệp Nhã.
Cảnh Diệp Nhã vội vàng tiến lên, vừa khóc vừa nói: “Chị, cho em xin lỗi, đáng lẽ em không nên đùa với An An như vậy, thấy con bé rơi xuống nước, còn sợ hãi bỏ chạy, là em sai rồi, em rất xin lỗi.”
Sau đó, cô ta quay đầu nói với An An: “An An, dì không cố ý hại cháu đâu, dì chỉ muốn chơi đùa với cháu một chút, giờ dì đã biết lỗi, cháu có thể tha thứ cho dì được không?”
Không thể không nói, dáng vẻ khụyu xuống xin lỗi một đứa trẻ của Cảnh Diệp Nhã nhìn rất có hảo cảm.
Ít nhất, ở phương diện nào đó, thấy cô ta hạ giọng đối mặt với hai mẹ con họ, một số người trong lòng trào dâng cảm giác đồng cảm và thương hại.
Quả nhiên, rất nhanh đã có người lên tiếng nói giúp cô ta.
“Ông Lục, cô hai thật sự không phải cố ý, mà đứa trẻ cũng đã không sao, mọi người đều là người thân, hay là bỏ qua chuyện này đi.”
“Đúng vậy, cũng đã nói lời xin lỗi, tha được thì nên tha đi!”
“Dù sao hôm nay cũng là ngày vui, mọi người cũng nên bao dung một chút, đừng so đo chuyện này nữa.”
“Dù sao cũng là ngày mừng thọ của ông cụ Quan, ông nể mặt ông cụ Quan chút.”
Ông cụ Quan dùng ảnh mắt mong chờ nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
Ông ta biết, An An bây giờ là con gái của Cảnh Ngọc Ninh, dù ông cụ Lục và bà cụ Sầm nói không so đo tính toán gì.
Thì vẫn cần một cái gật đầu của Lục Trình Niên và Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh ngồi ở đó, hơi cúi đầu, nghịch chiếc nhẫn trong tay, khẽ nở nụ cười.
“Ông cụ Quan cảm thấy chuyện này chỉ cần một câu xin lỗi là giải quyết được sao?”
Ông cụ Quan nghẹn họng.
Lại nói, giọng điệu có chút không hài lòng.
“Vậy cháu muốn thế nào?”
“Ồ, cháu có thể muốn gì được? Chỉ muốn nói chuyện thực tế một chút, người giúp việc lúc nãy bị xác nhận là hung thủ, bị bắt đến cơ quan tư pháp, đổi thành người khác, dĩ nhiên cũng phải đối xử công bằng.”
Bầu không khí thay đổi trong nháy mắt.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cảnh Ngọc Ninh, lộ ra tia kỳ quái.
Đùa gì vậy?
Cô gái đó chỉ là người giúp việc, Cảnh Diệp Nhã là ai kia chứ?
Nếu quả thật giao cô ta cho cơ quan tư pháp, thì tiệc mừng thọ hôm nay của ông cụ Quan chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao!
Chưa bàn đến mặt mũi của nhà họ Quan, ai cũng biết, ông cụ Quan định gả Cảnh Diệp Nhã cho cậu chủ nhà họ Cố.
Nếu cô ta thật sự bị bắt đến cơ quan tư pháp, từ một chuyện nhỏ nhặt trong nhà của một đứa con nít chưa hiểu sự đời biến thành một việc nghiêm trọng, đó là tội giết người không thành, với cái tội danh kia, nhà họ Cố còn muốn cô ta nữa sao?
Ông cụ Quan giận đến sắc mặt tái xanh.
Ông cụ Lục cùng vợ cũng ngồi một bên không lên tiếng.
Nhưng trong lòng lại thầm bật một ngón tay cái cho Cảnh Ngọc Ninh.
Dù gì thì họ và ông cụ Quan cũng là bạn bè trong lúc khó khăn, lúc này khó mà bộc lộ ra ngoài, làm xấu mặt nhau.
Hơn nữa còn là vì vấn đề tuổi tác, nếu họ truy cứu đến cùng, chắc chắn sẽ khiến người khác cảm thấy bọn họ ỷ lớn hiếp nhỏ, không buông tha cho người khác.
Nhưng Cảnh Ngọc Ninh thì khác.
Cảnh Ngọc Ninh trên danh nghĩa là mẹ của An An, cô và Cảnh Diệp Nhã cùng lứa tuổi, về tình về lý đều có quyền yêu cầu ông cụ Quan đưa ra lời giải thích.
Ông cụ Quan tức giận nhìn cô chằm chằm, bất lực, nhất thời không tìm ra lời phản bác.
Cảnh Diệp Nhã hoàn toàn hoảng loạn.
“Chị, em không cố ý. Em thật sự không cố ý khiến An An rơi xuống nước. Em biết, chị hận em. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chị nhất định rất hận em!
Nhưng dù sao hôm nay cũng là tiệc mừng thọ của ông ngoại, chị không thể nể mặt ông mà tha thứ cho em một lần sao?”
May mà Cảnh Ngọc Ninh đã nhìn thấy Cảnh Diệp Nhã không biết xẩu hổ như vậy nhiều lần, nhưng lúc này vẫn không thể không nể phục độ chai mặt của cô ta.
Cô cười chế nhạo: “Cảnh Diệp Nhã, cô luôn miệng nói là không cố ý, nhưng cô có bằng chứng nào cho thấy mình thực sự không cố ý đẩy An An xuống nước không? Cô có chứng cứ chứng minh rằng lúc ấy cô thực sự muốn kéo con bé lên hay đẩy nó xuống không?”
Sắc mặt Cảnh Diệp Nhã biến đổi!
Ông cụ Quan đột nhiên vỗ bàn một cái “rầm”.
“Đủ rồi!”
Ông ta lạnh lùng nhìn Cảnh Ngọc Ninh, trầm giọng nói: “Hôm nay cô bé An An bị dọa sợ, nhà họ Quan chúng tôi không bao giờ muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng điều này không có nghĩa là người khác có thể tùy ý vu khống người nhà họ Quan của chúng tôi.
Cho dù không có chứng cứ chứng minh nó muốn cứu người, nhưng cũng không có chứng cứ cho thấy nó muốn giết người! Do đó, mấy lời bừa bãi, cẩn thận rồi hãy nói!”
Sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh cũng trầm xuống.
Tuy nhiên, cô chưa kịp lên tiếng, Lục Trình Niên đã nói trước.
“Có phải ăn nói bừa bãi hay không, cứ nhờ đến cảnh sát điều tra là biết, không phải sao? Tôi biết ông cụ Quan rất muốn bảo vệ người của mình, dù sao đó cũng là cháu gái bảo bối của ông, nhưng chẳng lẽ con gái tôi chỉ là cỏ rác ven đường thôi sao.”