Cô ta vừa nói, đã bắt đầu khóc nức nở nghẹn ngào.
“Cháu xin lỗi ông ngoại, cháu thật sự không ngờ sau cùng sẽ thành ra thế này. Đều là do cháu không tốt, cháu đã làm ông mất mặt, còn làm mích lòng cả nhà họ Lục. Cháu xin lỗi.”
Cảnh Diệp Nhã liên tục nói xin lỗi, tuy rằng tối nay ba chữ này đã nói ra không biết bao nhiêu lần, nói đến nỗi cô ta gần như phát ói.
Nhưng cô ta biết, ở trước mặt ông cụ Quan, cô ta bắt buộc phải hạ thấp thái độ, đóng cho xong vở kịch.
Ít nhất, không thể để ông cụ Quan thất vọng hoàn toàn về cô ta mà ghét bỏ cô ta.
Quả nhiên, ông cụ Quan liếc nhìn cô ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Cháu có biết, tối nay sai lầm lớn nhất của cháu là gì không?”
Cảnh Diệp Nhã ngẩn ra.
Nhìn ông ta với vẻ mờ mịt không biết và lắc đầu.
“Sai lầm lớn nhất của cháu đó là đã ra tay mà lại không thể làm cho đối phương một đòn chí mạng, như vậy đã để cho đối phương có thời gian và cơ hội tạm nghỉ, sau đó quay đầu lại đối phó với cháu.”
Ông thở dài, trầm giọng nói: “Hôm nay còn may, chỉ là một đứa trẻ, mọi chuyện cũng không liên quan gì đến lợi ích của gia tộc. Nhưng nếu như sau này, nếu cháu đã muốn đối phó với ai, nhất định phải nhớ, đánh rắn phải đánh đúng chỗ cho chết mới thôi, hoặc là không làm gì cả. Một khi ra tay thì phải một đòn chí mạng, tuyệt đối không thể để cho đối phương có cơ hội trở mình, nếu không, cháu không chỉ bỏ công vô ích mà thậm chí còn có thể bỏ lỡ tình hình tốt tới tay, dẫn đến tự hại mình. Hiểu chưa?
Cảnh Diệp Nhã hoảng sợ trong lòng.
Cô ta nhìn ông cụ Quan với vẻ không dám tin, như không thể tin được rằng những lời này lại phát ra từ miệng ông cụ Quan.
Ông cụ Quan cười lạnh lùng.
“Không cần bất ngờ. Nếu cháu đã bước vào cánh cửa nhà họ Quan và trở thành người nhà họ Quan chúng ta, thì sớm muộn gì cháu cũng sẽ hiểu được những đạo lý này.
Từ xưa tới nay, không ai ở vị trí cao lại có bàn tay hoàn toàn trong sạch và thuần khiết, luôn cần một số mánh khóe để củng cố gia tộc và địa vị của mình.
Cháu đừng nhìn bề ngoài nhà họ Lục bọn họ tỏ vẻ thanh cao, có vẻ như không tranh với đời, thật ra những việc xấu mà hai ông cháu nhà họ làm cũng không kém gì ông ngoại cháu đâu.
Hơn nữa, trong những năm gần đây, nếu không phải Lục Trình Niên đang vẫn luôn mở rộng địa bàn và lất lướt thế lực một số gia tộc bên ngoài, thì làm sao chúng ta lại nghĩ đến việc sử dụng hôn nhân để đảm bảo an toàn?
Tất cả đều là bất đắc dĩ. Ông già rồi, sau này ngày nào đó cũng phải nhắm mắt xuôi tay, việc trong nhà đều phải trông cậy vào hai ông cậu của cháu lo liệu. Tuy rằng bọn họ thông minh hơn người, nhưng hoàn toàn không dùng với người ngoài, chỉ biết tranh đấu trong nhà, tự tiêu hao người mình.
Cho nên, ông kêu cháu đến, chia cổ phần cho cháu, chính là để cháu đóng vai keo hồ, ở giữa hàn gắn lại. Ông biết cháu có thể làm được. Cháu rất thông minh, thậm chí không kém hơn hai ông cậu của cháu, miễn là tâm cháu tại nhà họ Quan, một lòng hướng về nhà họ Quan, những thứ khác, ông ngoại không tính toán với cháu, hiểu không?”
Trái tim Cảnh Diệp Nhã run lên, gật gật đầu.
“Cháu hiểu rồi, ông ngoại.”
Ông cụ Quan mệt mỏi nhắm mắt lại và vẫy tay với cô ta.
“Được rồi, ông mệt rồi, cháu ra ngoài đi, để y tá vào.”
Lúc này Cảnh Diệp Nhã mới cung kính đáp lại và quay người bước ra ngoài.
Bên kia, An An theo Cảnh Ngọc Ninh trở về nhà. Sau khi tắm rửa xong, cô bé nằm ở trên giường kêu Cảnh Ngọc Ninh kể chuyện cho cô bé nghe.
Vì hôm nay cô bé bị kinh sợ nên Cảnh Ngọc Ninh cũng không yên tâm để cô bé ngủ một mình, định ở lại bên cạnh cô bé một đêm.
Vừa mới kể xong một câu chuyện, cục bột nhỏ đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay dì Diệp Nhã, có phải là vì An An không nên nghe lén dì ấy và ông cụ Quan nói chuyện nên mới đẩy An An xuống nước không?”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.
Cô dịu dàng nói: “Không phải con nói là dì ấy và ông cố Quan không có nói chuyện gì sao?”
Cục bột nhỏ nhíu mày lại:
“Là không có nói gì, nhưng con luôn cảm thấy biểu cảm của hai người họ là lạ và có chút dáng vẻ xấu xa.”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ run.
Trực giác của trẻ con là chính xác nhất.
Mặc dù có thể không hiểu ý nghĩa trong lời nói của đối phương, nhưng có thể cảm nhận được thiện ác của đối phương thông qua biểu cảm và hơi thở của họ.
Chỉ là cô có chút không hiểu, rõ ràng Cảnh Diệp Nhã do Quan Tuấn Văn tìm trở về.
Theo lý mà nói, trong phe cánh trong nhà họ Quan, cô ta nên đứng cùng phía với Quan Tuấn Văn mới phải.
Sao cô ta lại có thể lén lút nói gì đó với Quan Quý Lễ?
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô nhẹ giọng an ủi: “Có lẽ là vậy, nhưng không sao. Cũng không phải An An nhà chúng ta cố ý nghe lén, đúng không?”
An An gật đầu mạnh.
“Cho nên bất kể là vì nguyên nhân gì, dì ấy cũng không nên làm vậy với con, đó là lỗi của dì ấy, An An nhà chúng ta không cần phải suy nghĩ nhiều.”
An An cái hiểu cái không, “dạ” một tiếng.
Ngay sau đó, đứa trẻ đã mệt, Cảnh Ngọc Ninh không kể chuyện cho cô bé nữa, sau khi dỗ cô bé ngủ, cô mới tắt đèn và nghỉ ngơi với cô bé.
Lúc này, nhà họ Quan.
Cảnh Diệp Nhã đang chuẩn bị trở về phòng thì nhìn thấy một màu tro trắng mờ trên tay nắm cửa phòng mình.
Cô ta hơi dừng lại một chút, nhìn trước ngó sau, xác định xung quanh không có ai, lúc này mới đi đến đầu kia của hành lang.
“Cậu, cậu tìm cháu?”
Trong căn phòng mờ tối, Cảnh Diệp Nhã nhìn người đàn ông đứng trước mặt, giọng ôn tồn hỏi.
Sắc mặt của Quan Quý Lễ vô cùng khó coi:
“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, bảo cô đừng có chọc vào người nhà họ Lục, vừa nói xong với cô trước đó, cô đã xuống tay với đứa bé kia ngay sau đó. Có phải cô thực sự chán sống rồi không?”
Đối mặt với sự tức giận của Quan Quý Lễ, Cảnh Diệp Nhã hơi co người lại, hiển nhiên có chút sợ hãi.
Nhưng cô ta vẫn mạnh dạn giải thích: “Không phải cháu cố ý giết con nhóc đó, chỉ là vì nó nhìn thấy chúng ta nói chuyện với nhau, cháu lo lắng nó nghe được điều gì đó, cho nên mới…”
“Cô nói gì?”
Quan Quý Lễ sửng sốt.
Cảnh Diệp Nhã bĩu môi: “Chính là vừa rồi, khi cậu hẹn cháu gặp mặt ở khu vườn phía sau, nó đã lén nghe thấy tất cả những gì chúng ta nói.”
Sắc mặt của Quan Quý Lễ thay đổi ngay lập tức.
Ông ta im lặng một lúc, tròng mắt trở nên hung ác nham hiểm.
“Cô có chắc là nó đã nghe hết?”
Cảnh Diệp Nhã khẽ cau mày.
“Hẳn là vậy. Sau khi cậu rời đi cháu mới phát hiện sự có mặt của con nhóc đó. Nhưng lúc đó nó chạy nhanh, không kịp bắt được nó, vì vậy sau đó cháu đã dùng đồ chơi con bướm để dụ nó ra, muốn giết người bịt miệng. Không ngờ cuối cùng sự việc lại phát triển thành ra như vậy.”
Quan Quý Lễ không nói gì trong một lúc.
Ông ta đang cẩn thận nhớ lại những gì đã nói với Cảnh Diệp Nhã tối nay.
Sau khi nhớ lại một lần nữa, khẳng định không có chứng cớ gì đặc biệt rõ ràng, lúc này trong lòng mới có chút nhẹ nhõm.
“Thôi đi, một đứa trẻ như nó, ước chừng cũng chẳng thể nghi ngờ điều gì. Cho dù nó đem chuyện này kể với bọn người Lục Trình Niên, cùng lắm cũng chỉ là sự nghi ngờ. Chúng ta vốn là quan hệ cậu cháu, đứng cạnh nói chuyện một lát cũng là chuyện bình thường. Ngược lại là cô, đừng có khẩn trương như vậy, hơi có một biến động nhỏ lại ra tay giết người. Cô cho rằng đây còn là một nơi nhỏ như Nam Thành sao? Nếu thực sự xảy ra chuyện, toàn bộ nhà họ Quan chúng tôi đều phải chôn theo cô, cô có hiểu không?”
Cảnh Diệp Nhã hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cháu hiểu rồi.”