Ông cụ Quan nghe vậy, nhất thời thốt lên giận dữ:
“Cháu nói cái gì? Cháu nói lại lần nữa!”
Quan Thu Hà cứng đầu tức giận nói: “Cháu nói, cháu sẽ không đồng ý!”
“Cháu!”
Ông cụ vội lấy tay ôm ngực, mặt đỏ bừng tức giận, Quan Thu Hà thấy vậy, trong lòng căng thẳng, vội lấy thuốc cho ông cụ.
“Ông, ông có sao không? Ông mau uống thuốc đi!”
Ông lão xua tay xua đuổi cô ta, tức giận nói: “Cháu không biết nghe lời như vậy, thì còn quan tâm tính mạng của ta làm gì? Không phải ta chết đi thì cháu cũng nhẹ lòng sao? Sau này nữa không người ép cháu, quản cháu nữa?”
Quan Thu Hà trong lòng chua xót, nhưng nhìn sắc mặt của ông, cô ta cũng không dám phản bác thêm.
Chỉ buồn bã nói: “Ông ơi, cháu không thích Cố Dật Hiên và cháu cũng không muốn lấy anh ta. Cháu chỉ nói tiếng lòng của mình thôi. Trong lòng ông, hạnh phúc của con cháu còn không bằng những quyền lợi hào nhoáng đó sao? ”
Ông cụ Quan tức giận nhìn cô ta chằm chằm không nói lời nào.
Quan Thu Hà thấy vậy, biết rằng ông cụ sẽ không nghe những gì cô nói, trái tim cũng dần chìm xuống.
Cũng may ông lão chỉ là tức giận nên thở không ra hơi, bình tĩnh lại thì đã khá hơn.
Quan Thu Hà đứng dậy, lau nước mắt, bình tĩnh nhìn ông.
“Ông ơi, thật ra, ông cũng biết Cảnh Diệp Nhã không phải là đứa trẻ mà mẹ đã đánh mất hồi đó?”
Ông cụ Quan thân thể khẽ run lên.
Sắc mặt ông hơi thay đổi.
Ông cụ trừng mắt nhìn Quan Thu Hà, nghiêm nghị nói: “Ta không biết cháu đang nói cái gì.”
Quan Thu Hà tự giễu cười một tiếng:
“Ông không cần phải giả vờ nữa. Không chỉ cháu biết chuyện này, mọi người trong gia đình ta cũng đã biết hết rồi, nhưng ông vẫn cùng mọi người giả vờ như không biết gì, để cô ta vào nhà họ Quan vì cho rằng cô ta là người có tham vọng nhưng mình có thể bắt bí cô ta dễ như trở lòng bàn tay.
Giống như ông vậy, cô ta là một người liều lĩnh có thể làm mọi thứ vì lợi ích, nếu cô ta trở thành cháu gái của ông, cô ta phải ngồi chung một con thuyền quyền lợi với gia đình ta, cũng phải toàn tâm làm lung lay nhà họ Cố.
Hơn nữa, cô ta và Cảnh Ngọc Ninh có thù sâu, sau này nếu nhà họ Quan và nhà họ Lục thực sự ở hai phe đối lập, cô ta sẽ phải dựa vào nhà họ Quan, hơn nữa nhà họ Quan cũng có thể dựa vào thân phận của cô ta trong nhà họ Cố, hai bên hỗ trợ lẫn nhau. ”
Cô mím môi, dừng lại hai giây rồi nói tiếp: “Nhưng ông ơi, nếu cháu nói với ông rằng đứa con của mẹ cháu thực sự không chết, vẫn sống bên cạnh chúng ta? Liệu ông có quyết định như vậy không? ”
Ông cụ Quan hoàn toàn chấn động.
Ông kinh ngạc nhìn Quan Thu Hà, môi khẽ run lên, thật lâu mới run run nói: “Cháu, cháu vừa nói gì?”
Quan Thu Hà bình tĩnh nhìn ông cụ, lặp lại từng chữ: “Cháu nói, cô ta vẫn còn sống và đang ở bên cạnh chúng ta.”
Ông cụ Quan đã hoàn toàn sững sờ.
Sự bàng hoàng hiện lên rõ ràng trong đôi mắt già nua của ông
Quan Thu Hà tiếp tục: “Cháu đã tận mắt nhìn thấy cô ta. Trên lưng cô ta có một vết bớt hình con bướm. Khi mẹ cháu còn sống, bà ấy nói với cháu rằng vết bớt này rất đặc biệt. Không thể có vết bớt thứ hai trên thế giới. Bà ấy nói đùa rằng đây là hóa thân của Bướm Tiên, vì vậy khi cháu nhìn thấy nó, cháu biết chắc rằng người đó chính là cô ta ”.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt ông cụ Quan, nắm tay ông cụ, chân thành nói: “Ông ơi, thật ra chúng ta đã tìm thấy cô ta rất lâu rồi. Cô ta vẫn luôn ở đó, nhưng chúng ta vẫn mù mịt, chúng ta chưa bao giờ nhận ra cô ta. Cô ta lại ngày càng bị đẩy xa hơn, nên mới có tình trạng như ngày hôm nay. ”
Ông cụ Quan cuối cùng cũng nguôi ngoai cơn sốc, nắm chặt tay cô, lo lắng nói: “Cháu thấy con bé ở đâu?”
Quan Thu Hà trả lời:” Ở tiệc mừng thọ của ông, cháu đưa cô ta đi thay quần áo đã nhìn thấy vết bớt trên lưng cô ta.”
Ông cụ Quan lại bị sốc!
Vào tiệc mừng thọ… Thay quần áo?
Đó không phải là……
Ông đột ngột mở to mắt, không dám tin trợn mắt nhìn về phía trước.
Quan Thu Hà cười buồn: “Thật bất ngờ phải không? Thật sự cháu cũng không ngờ tới, có lẽ đây là sự trùng hợp, đúng là ông trời trêu ngươi mà”
Không ai có thể nghĩ rằng người mà chúng ta tìm kiếm bấy lâu nay lại thực sự ở ngay trước mặt, bên ngoài ai cũng sợ cô ta quay lại, cướp đi vị trí của cháu, lấy đi tất cả những gì cháu có bây giờ.
Nhưng trong lòng cháu biết, cháu không sợ hãi chút nào, bởi vì cháu chưa bao giờ cảm thấy cô ta là đối thủ của cháu.
Mẹ cháu đã cứu cháu và đưa cháu ra khỏi trại trẻ mồ côi, trong những năm qua, cháu được đối xử tốt, cháu không thể ghét con của bà ấy được. Vì vậy, cháu thực sự rất vui khi tìm thấy cô ta.
Nhưng cháu lại do dự, không biết có nên nói với ông hay không. Người ngoài nhìn vào thì thấy chúng cháu đều là những tiểu thư sáng sủa và xinh đẹp, nhưng cháu biết rằng ngôi nhà này giống như một cái lồng bằng vàng, và những người trong đó là những con chim do ông nuôi dưỡng.
Giống như một quân cờ vậy, tất cả đều nghe theo sự định đoạt của ông, trở thành một cái đinh vít không đáng kể trên toàn bộ cỗ máy gia đình họ Quan. Mặc dù cháu rất biết ơn ông đã nuôi nấng, dạy dỗ cháu và cho cháu được học hành tử tế và có địa vị xã hội, nhưng điều này không có nghĩa cháu luôn sẵn lòng mãi mãi làm con chim bị giam cầm, làm một con rối, sống dưới sự điều khiển của người khác trong suốt phần đời còn lại của cháu.
Vì vậy, cháu nghĩ cô ta cũng không muốn, đó là lý do tại sao cháu vẫn do dự, nhưng bây giờ, cháu vẫn chọn nói với ông sự thật, bởi vì cháu thấy rằng cô ta khác với cháu.
Thật ra cô ta khác tất cả chúng ta, cô ta có chính kiến, khả năng của riêng mình, và một người yêu cô ta sẵn sàng bảo vệ cô ta và tôn trọng cô ta, cô ta sẽ không trở thành một con chim trong sự giam cầm của ông, càng không bị lợi ích gia đình dắt mũi, nói thật cháu cũng rất ghen tị với cô ta, nhưng tiếc là cháu không được may mắn như vậy.
Đã vậy, thì cháu cũng nên chu toàn cô ta, để cháu báo đáp lại công nuôi dưỡng của mẹ với cháu ngần ấy năm, dù bà đã mất nhưng dưới suối vàng cũng được vui vẻ.
Quan Thu Hà mím môi nói: “Về phần nhà họ Cố, cháu sẽ không kết hôn, nếu nhất định phải ép cháu, xin ông hãy đuổi cháu ra khỏi nhà. Cháu chấp nhận mọi hình phạt của ông.”
Tại nơi này cô đem tất cả mọi chuyện giải quyết hết thảy.
Cô hơi giật tay của mình khỏi lòng bàn tay của ông lão, sau đó đứng dậy bước ra ngoài mà không hề ngoảnh lại.
Trong căn phòng trống trải, trong chốc lát chỉ còn lại mình ông cụ Quan.
Ông ngồi trên chiếc ghế vịn, thẫn thờ nhìn về phía trước, như thể vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc lớn.
Mãi một lúc lâu sau, khuôn mặt già nua mới từ từ nở một nụ cười mà như không cười, nhìn như muốn khóc mà lại không khóc.
Khóe môi ông cụ chậm rãi nhếch lên, nhưng trong mắt lại lăn những giọt lệ nóng hổi.
Ông cụ đưa tay lên, che mặt, lần đầu tiên trong đời đau khổ đến khóc thành tiếng.
…
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Ông cụ Quan nói là do sự việc xảy ra vào tối hôm trước, sau khi suy nghĩ lại, ông cảm thấy rất có lỗi với An An và cô nên đã mời cô đến nhà họ Quan dùng bữa, nhân tiện ông muốn tự mình xin lỗi riêng cô.
Cảnh Ngọc Ninh rất kinh ngạc, thậm chí cảm thấy hơi kỳ quái.