CHƯƠNG : CÀNG GIẤU CÀNG LỘ
Còn lại đều là thông báo thảm hại đến nỗi người ta không muốn nhắc lại.
Xem đến đây, Cảnh Ngọc Ninh im lặng vỗ trán.
Không thể không nói, đã đi đến bước này, mười người này mà còn sẵn lòng ở lại công ty, không thể nghi ngờ gì đây chính là tình yêu đích thực.
Cô thu dọn mấy tờ giấy lại, đánh dấu đơn giản lên tờ giấy, sau đó cũng gấp lại, đứng lên.
Cô duỗi lưng một cái, nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện đã hơn mười giờ ba mươi phút đêm.
Bất tri bất giác, thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.
Cảnh Ngọc Ninh mở cửa đi ra ngoài.
Lúc mở cửa đi ra ngoài, cô nghe thấy trong phòng làm việc có tiếng người nói chuyện, cô cẩn thận nghe, hình như là đang họp.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không để ý, xuống lầu rớt một ly sữa bò nóng, sau khi uống xong, lúc này mới trở về phòng ngủ cầm khăn đi rửa mặt.
Thím Lưu vừa vặn đi lên, thấy cái vali cô đặt trong phòng ngủ, mở miệng hỏi: “Mợ chủ có cần tôi giúp mợ dọn dẹp vali này một chút không?”
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ, trong vali chỉ là một vài vật dụng thường ngày mà thôi, không có gì mà không thể cho người khác xem được.
Thế là cô gặt đầu: “Vậy cũng được, làm phiền thím rồi.”
“Không cần khách khí đâu mợ chủ.”
Cảnh Ngọc Ninh giao vali cho thím Lưu, sau đó đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có trọn bộ dụng cụ rửa mặt hoàn toàn mới, là hương vị và thương hiệu mà cô thích, đều là do Lục Trình Niên đã sớm sai người chuẩn bị cho cô.
Sau khi Cảnh Ngọc Ninh tắm rửa xong, vừa lau xong nước trên người, chuẩn bị mặc quần áo vào.
Lúc cầm quần áo không cẩn thận mà dưới chân trượt một cái.
Đợi cô vội vàng vịn được tường mà đứng dậy, phát hiện áo ngủ không cẩn thận bị rơi xuống mặt đất đầy nước, ướt hết cả bộ.
Cảnh Ngọc Ninh cầm áo ngủ bị ướt lên, có chút hờn giận.
Còn có thể xui xẻo đến mức nào nữa đây?
Bận quần áo cũng có thể thiếu chút nữa té ngã.
Bây giờ thì hay rồi, cái này chắc chắn không thể mặc được nữa.
Nhưng cô đã cầm bộ quần áo ngủ này vào rồi, cũng không thể chỉ quấn một chiếc khăn tắm mà bước ra ngoài được.
Cảnh Ngọc Ninh một trận ảo não.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân rất nhỏ, Cảnh Ngọc Ninh cho rằng thím Lưu vẫn còn đang ở bên ngoài còn chưa đi, liền hôn lớn: “Thím Lưu, có thể làm phiền thím mang một bộ đồ ngủ đến cho tôi được không, áo ngủ của tôi bị rơi xuống sàn ướt hết rồi.”
Ở bên ngoài, bước chân của Lục Trình Niên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía phòng tắm.
Cửa kính phòng tắm lờ mờ không đến mức trong suốt, nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc dáng của cô gái, trước sau lồi lõm, đường cong tuyệt đẹp tinh tế lại hoàn mỹ, khiến người khác nín thở.
Ánh Mắt đen như mực của anh hơi sâu, bỏ tài liệu đang cầm trên tay xuống, sau đó đi đến trước tủ quần áo mở cửa ra.
Bên trong đều là quần áo rực rỡ nhiều màu sắc của phụ nữ.
Những bộ quần áo này đương nhiên không phải là Cảnh Ngọc Ninh mang đến, mà là Lục Trình Niên đã sai người chuẩn bị cho cô từ trước.
Không chỉ có nơi này, ở lầu ba còn có một phòng rộng hơn một trăm mét vuông chuyên để quần áo, tất cả những thứ ở bên trong đều là đồ mà cô có thể sử dụng.
Ở phương diện này, từ trước đến nay anh sẽ không bạc đãi người bên cạnh mình.
Lục Trình Niên từ trong một đống quần áo áo không cùng phong cách, không cùng kiểu dáng chọn lấy một váy ngủ tơ tằm viền ren màu đen, sau đó đi đến phòng tắm.
Anh không nói gì, cong ngón tay lại nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng tắm.
Cửa liền được mở ra từ bên trong.
Làn khói nóng màu trắng tràn ra bên ngoài, một bàn tay trắng nõn thon dài duỗi ra, dường như còn mang theo hơi nước.
Ánh mắt hướng xuống phía dưới, tùy tiện có thể nhìn thấy được phong cảnh tuyệt đẹp khiến mạch máu sôi trào.
Hầu kết của Lục Trình Niên nhịn không được mà hung hăng chuyển động qua lại.
Một đôi mắt đen nhánh thâm trầm, cơ hồ là trong nháy mắt cảm nhận được thân thể của mình có phản ứng.
Cảnh Ngọc Ninh duỗi cánh tay ra nửa ngày cũng không nhận được quần áo, hơi nghi ngờ một chút.
“Thím Lưu, thím có lấy giúp tôi không?”
Lục Trình Niên kịp phản ứng, lúc này mới đưa áo ngủ vào tay cô.
Cơ hồ là sau một giây tiếp theo, sau khi lấy áo ngủ, cô gái liền đem tay rụt trở lại.
Cửa phòng tắm đóng lại lần nữa.
Cảnh Ngọc Ninh vừa thay quần áo vừa cảm thấy sao hôm nay thím Lưu lại có chút là lạ…
Lúc nãy còn nhiệt tình như vậy, sao bây giờ không nói nữa chữ nào.
Có điều cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô mới đến đây, cũng không tính là thân thuộc, nói không chừng tính cách của người ta chính là như vậy.
Sau khi Cảnh Ngọc Ninh thay xong quần áo mới phát hiện đối phương lấy cho mình chính là một cái váy ngủ.
Chất liệu bằng tơ tằm, dán lên da thịt rất mịn màng, váy chỉ tới bẹn đùi, toàn bộ sau lưng đều là thiết kế viền ren, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong ở eo, gợi cảm mê người.
Cô nhìn mình ở trong gương, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng.
“Thím Lưu này…”
Sao lại lấy cho cô loại quần áo này chứ.
Hơn nữa, cô cũng không nhớ là mình có có mang đồ này đến đây.
Cảnh Ngọc Ninh cắn cắn môi, giật giật váy trên người, phát hiện cho dù có kéo như thế nào thì chỗ cần che vẫn không che được.
Nhất là…ở phía sau hơi hở hang…
Mặt thành như vậy thì kêu cô sao có thể bước ra ngoài đây.
Nhưng lúc này lại kêu thím Lưu lấy thêm một bộ quần áo, có lẽ sẽ cảm thấy mình là người kiêu căng phiền phức.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn là không muốn gây phiền phức cho thím Lưu.
Xõa đầu tóc rối tung ở đầu vai hòng che khuất phần da thịt trần trụi, sau đó mới ôm cánh tay đẩy cửa ra, lén lén lút lút đi ra ngoài.
Ánh sáng trong phòng ngủ có chút tối, chỉ mở hai ngọn đèn màu da cam ở trên tường.
Tình huống giống như lúc nãy khi cô bước vào phòng tắm.
Nói như vậy thì người đàn ông kia còn chưa quay lại…
Ý thức được điểm này, trong lòng cô bắt đầu vui sướng, nhanh chóng bước từng bước lớn chạy đến tủ quần áo.
Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Em đang làm cái gì vậy?”
Sống lưng Cảnh Ngọc Ninh cứng đờ.
Cánh tay vươn ra chuẩn bị mở cửa tủ quần áo dừng lại giữa không trung.
Cô máy móc quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Trình Niên đang ngồi trên ghế sofa trong góc, đôi chân thon dài gác lên nhau, trông rất lười biếng.
Trên người anh vẫn còn bận chiếc áo sơ mi trắng kia, nút ở cổ tay áo đã tháo ra, tay áo vén lên một nửa, lộ ra nửa cánh tay thon dài trắng nõn, mang theo một loại khí tức lười biếng, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ ban ngày.
Một cái tay của anh còn chống lên tay vịn của sofa, đỡ lấy cái trán, cái bàn nhỏ bên cạnh đặt một ly rượu đỏ, trong ly vẫn còn một chút rượu.
Cảnh Ngọc Ninh đứng hình mấy giây, sau đó mỉm cười xấu hổ: “Ha ha… anh quay lại hồi nào vậy?”
Lục Trình Niên nhìn cô, bất động thanh sắc.
“Lúc nãy.”
“Vậy thím Lưu đâu…”
“Thím ấy đi ra rồi.”
Bầu không khí có chút căng cứng, thậm chí là xấu hổ.
Không thể nghi ngờ gì, vóc dáng của cô vô cùng tốt, da thịt trắng trẻo mịn màng, anh đã từng được thể nghiệm cảm giác này, sờ lên giống như là tơ lụa thượng hạng, hơi dùng sức một chút là giống như có thể làm hư.
Cũng không biết bởi vì cồn hay là vì nguyên nhân khác, anh cảm thấy hình như nhiệt độ hôm nay có chút cao.
Cổ họng có chút không nóng, nơi nào đó của thân thể bởi vì bị ép ngẩng đầu mà đau đớn âm ỉ.
Lục Trình Niên cũng không nói tiếp, Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết nên nói cái gì.
Cả người cô đều co lại một chỗ, toàn thân không được tự nhiên.
Nhất là ánh mắt của người đàn ông cứ nhìn chăm chú trên người của mình, giống như ai đó thả vô số con kiến đang bò trên người, càng khiến cô thêm không được tự nhiên.
Cô nhịn xuống xúc động chạy trối chết, đưa tay kéo kéo váy của mình xuống phía dưới.