CHƯƠNG : GIÀNH ĐƯỢC GIẢI QUÁN QUÂN
Anh ta vẫn cho rằng Cảnh Ngọc Ninh căn bản không biết đua xe.
Cho nên khi cô vừa đưa ra yêu cầu này, anh ta mới từ chối mà không hề do dự.
Sau đó anh ta nghe được vụ cá cược kia, quỷ thần xui khiến thế nào mà lại đồng ý, nhưng trong lòng cũng không có quá nhiều hy vọng.
Có điều không ngờ người phụ nữ này thật sự rất giỏi!
Quý Lâm Uyên nhìn chiếc xe bám sát phía sau, không biết vì sao anh ta lại nhớ tới người phụ nữ mấy phút trước còn đeo khẩu trang, sợ hãi rụt rè trốn sau lưng Cảnh Ngọc Ninh.
Đôi mắt kia vẫn giống như năm xưa, chẳng khác nào một cái móc câu được làm bằng loại rượu lâu năm, rất dễ dàng kéo ra tâm trạng căm hận lại vô cùng phức tạp trong lòng anh ta.
Đáng chết!
Không ngờ cô ta còn dám xuất hiện ở trước mắt mình!
Quý Lâm Uyên chợt đấm mạnh vào vô lăng, vẻ mặt thâm trầm như muốn đòi mạng.
Cô ta muốn ăn một bữa cơm với mình à?
A! Nằm mơ đi!
Anh ta nhếch mép cười lạnh lùng lại cay nghiệt, nhìn về phía gương chiếu hậu.
Chiếc xe phía sau vẫn tiếp tục bám sát không tha, có thể nhìn ra được kỹ thuật lái xe của cô không tệ.
Nhưng cho dù có chút kỹ thuật lại thế nào?
Anh ta tuyệt đối sẽ không thua!
Anh ta tuyệt đối sẽ không cho người phụ nữ kia lại có cơ hội lại gần anh ta, tổn thương anh ta lần nữa!
Quý Lâm Uyên nghĩ tới đây lại càng giẫm mạnh vào chân ga, tăng tốc độ lên.
Mà trong chiếc xe phía sau, Cảnh Ngọc Ninh nhìn chiếc xe đua trước mặt bỗng nhiên tăng tốc với vẻ mặt bình tĩnh.
Chà, người anh em này không bình tĩnh như thế, xem ra tâm tư muốn giành được chức vô địch rất mãnh liệt đấy!
Chỉ đáng tiếc, hôm nay anh ta không may mắn, gặp phải cô!
Phía trước là một khúc cua độ.
Cảnh Ngọc Ninh bấm thời gian, tính toán xong thì chợt nghiêm mặt và đạp mạnh chân ga, một cú trượt qua khúc cua tuyệt đẹp, thoáng cái đã lao tới bên cạnh xe của Quý Lâm Uyên.
Người đàn ông bên trong xe rõ ràng hơi bất ngờ, gương mặt ban đầu vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn.
Dưới chân anh ta đạp mạnh hơn và tiếp tục tăng tốc.
Cảnh Ngọc Ninh cũng tăng tốc, bám sát theo.
Bên ngoài đường đua, các thành viên trong đội của hai bên luôn nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi tình hình trên đường đua, bọn họ lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Trời ơi, trời ơi, trời ơi!
Cuối cùng cũng có người có thể sát cánh với Quý Lâm Uyên.
Mặc dù bây giờ còn chưa phân thắng bại, nhưng ít ra đã có người phá tan thần thoại không thể vượt qua của Quý Lâm Uyên.
Quá đáng sợ! Quá kích thích!
Kích động nhất đương nhiên vẫn là thành viên của đội Hắc Mã.
Bọn họ vốn không đặt quá nhiều hy vọng vào Cảnh Ngọc Ninh, không ngờ cô lại cho bọn họ sự ngạc nhiên quá lớn như vậy!
Trời ạ, tốc độ tay này, khả năng bình tĩnh này!
Cho dù là anh Lục bốn năm trước cũng không có thực lực này đâu đấy?
A phì, phì phì! Anh Lục của tôi vĩnh viễn là người mạnh nhất. Ừ, cho dù chỉ ở trong lòng chúng tôi.
Thấy đã sắp tới đích mà hai chiếc xe lại vẫn đang song song, không ai nhường ai, dưới chân Quý Lâm Uyên âm thầm dùng sức, chuẩn bị cho lần chạy nước rút cuối cùng.
Nhưng vào lúc này, chiếc xe bên cạnh bỗng nhiên nổ lớn một tiếng, không ngờ động tác nhanh hơn, chợt gầm rú lao về phía trước.
Anh ta trợn tròn mắt nhìn.
Đáng chết!
Bị người phụ nữ này giành trước một bước rồi!
Nhưng bây giờ anh ta tăng tốc độ đã không kịp nữa, hai chiếc xe gần như đồng thời phá tan giới hạn cuối cùng, rốt cuộc lấy kết quả chênh lệch , giây, đội Hắc Mã đã giành được chiến thắng!
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, quả thật không dám tin tưởng!
Thần Xe liên tục bốn lần không ngờ lại bị một cô gái vượt qua, còn bị đoạt mất giải quán quân!
Trời ạ! Đây là tin tức có tính bùng nổ tới mức nào chứ? Quả thật quá kích thích!
Trong đám người yên lặng mất vài giây, sau đó mới vang lên những tiếng hoan hô và tiếng thét chói tai chẳng khác nào thủy triều.
Thật sự là tốc độ quá nhanh khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Đợi sau khi bọn họ kịp phản ứng, đã thấy Quý Lâm Uyên với vẻ mặt thâm trầm bước xuống xe trong tiếng hoan hô của tất cả mọi người ở đó.
Cảnh Ngọc Ninh cũng xuống xe, vẫn là vẻ tươi cười híp mắt tháo mũ bảo hiểm xuống, phóng khoáng lắc cái đuôi ngựa dài của mình với tư thế oai hùng hiên ngang, không biết làm cho bao nhiêu thanh niên phải mê mẩn.
Cô ôm mũ bảo hiểm đi tới bên phía đội Hắc Mã, mỉm cười nói nói với Lục Diễn Chi: “Thế nào? Tôi không lừa các anh chứ?”
Lục Diễn Chi nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Ngược lại các đội viên khác lại tỏ ra hưng phấn hơn Lục Diễn Chi.
Một đám người vây quanh Cảnh Ngọc Ninh, nếu không phải ngại cô là một cô gái, mọi người đều là đàn ông cũng bất tiện, chắc bọn họ đã muốn nâng cô lên cao để hoan hô rồi.
Sau khi trận thi đấu kết thúc chính là lúc nhận giải thưởng.
Là quán quân, Cảnh Ngọc Ninh hoàn toàn xứng đáng được các thành viên trong đội đẩy ra ngoài.
Nhưng đây vốn là lấy danh nghĩa đội xe để tham gia trận thi đấu, vinh dự tất nhiên cũng thuộc về cả đội xe.
Khi Cảnh Ngọc Ninh nhận thưởng, đám người bên phía Quý Lâm Uyên đã rời đi.
Cô cầm cúp trở về tìm Lục Diễn Chi, trao cúp quán quân cho anh ta.
“Đạo diễn Lục, có phải anh cũng nên thực hiện lời hứa của anh hay không?”
Lục Diễn Chi nhìn cô khẽ gật đầu khẳng định.
“Cô làm được, tôi cũng sẽ làm được chuyện đã đồng ý với cô. Nhưng “Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục” là tâm huyết nhiều năm của tôi, cho dù chỉ là một nữ số ba, nếu diễn không được tốt thì cũng có khả năng phá hỏng cả bộ phim. Cho nên tôi chỉ đồng ý cho cô một cơ hội cạnh tranh công bằng, nếu cô có thực lực đó, vai diễn tất nhiên là của cô, nếu cho dù phải mang tiếng là người lật lọng không giữ lời hứa, tôi cũng sẽ không đồng ý đưa nhân vật này cho cô.”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười.
“Đương nhiên, tôi cũng không trông mong chỉ dựa vào một trận đua xe là có thể hoàn toàn lấy được nhân vật này. Ngài yên tâm, tôi muốn chính là một cơ hội cạnh tranh công bằng. Khi nào ngài có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ dẫn người tới casting.”
Lục Diễn Chi khẽ gật đầu: “Sáng ngày mai! Tôi chờ cô ở công ty.”
“Được, một lời đã quyết!”
Sau khi hẹn xong với Lục Diễn Chi, lúc này Cảnh Ngọc Ninh mới nhớ tới Hoa Mộng Dao.
Nhưng cô nhìn quanh một lượt cũng không thấy bóng dáng của cô ấy đâu.
Cô vốn cho rằng Hoa Mộng Dao ở bên phía đội xe Phi Ưng.
Nhưng cô mở to mắt nhìn, cũng chỉ có thể nhìn thấy được Quý Lâm Uyên với gương mặt thâm trầm được đồng đội vòng vây đi vào trong, ngay cả nửa cái bóng của Hoa Mộng Dao cũng không thấy đâu.
Cô không khỏi nhíu mày.
Cô nhóc này chạy đi đâu rồi?
Cảnh Ngọc Ninh lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoa Mộng Dao, nhưng không có ai nghe máy. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể nhờ người của đội xe Hắc Mã tìm giúp.
Dù sao, vị trí bãi đua xe bên này hẻo lánh, cô ấy là một cô gái, còn là một nữ minh tinh mà chẳng may xảy ra chuyện sẽ khó giải quyết lắm.
Bên này, Cảnh Ngọc Ninh phái người tìm kiếm khắp nơi. Còn ở bãi đỗ xe bên kia, Hoa Mộng Dao cúi người, lặng lẽ lần mò đến chỗ xe của mình.
Cô lấy chìa khoá từ trong túi ra, cắm khóa mở cửa và đang chuẩn bị lên xe.
Chợt một cánh tay thò qua đỉnh đầu cô ấy và ấn cửa xe lại.
Trái tim cô ấy liền đập “bịch bịch”.
Cô ấy vừa quay đầu lại, quả nhiên liền thấy người đàn ông với gương mặt lạnh lùng đang đứng ở phía sau.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, so với sự ồn ào náo nhiệt bên kia, bãi đỗ xe bên này rõ ràng hoang vắng cô liêu hơn rất nhiều.
Ánh đèn đường vàng vọt từ phía xa chiếu tới, ở trong màn đêm tối tăm chẳng khác nào mấy lòng đỏ trứng, không những không có làm người ta cảm thấy ấm áp sáng ngời, ngược lại càng tăng thêm một phần thê lương lạnh lẽo và hoang vắng.
Hoa Mộng Dao gượng cười, đứng thẳng lưng.
“Sao anh lại đi ra đây?”
Cô ấy khẽ cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt anh ta. Mặc dù cô ấy đã cố gắng hết sức làm cho mình có vẻ bình tĩnh, nhưng cơ thể căng thẳng cùng giọng nói khẽ run rẩy vẫn bán đứng sự khẩn trương của cô.
Quý Lâm Uyên rút tay lại và đút vào trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô ấy.
Gương mặt anh ta không phải là kiểu đẹp trai dịu dàng, các đường nét trên mặt rõ ràng vừa lạnh lùng lại ngang ngược, khi vẻ mặt vô cảm càng làm cho người ta cảm thấy lãnh đạm lại lạnh lùng hơn.
“Không phải cô muốn ăn cơm với tôi sao? Đã thi thắng rồi, còn chạy cái gì chứ?