CHƯƠNG : CÙNG DIỄN THỬ TRÊN MỘT SÂN KHẤU
“Không thành vấn đề, diễn thử thì diễn thử, tôi tin Kiều Kiều nhất định sẽ có thể làm được.”
Cảnh Diệp Nhã khẽ mỉm cười, quay sang nhìn Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều, em nói có phải không?”
Nguyễn Kiều Kiều bị ép ở giữa hai người tự nhiên cảm thấy không phục.
Nhưng cô ta vẫn nâng cằm lên giọng tự hào nói: “Tất nhiên rồi!”
Lục Diễn Chi nhíu mày.
Nhân vật Diệp Lan Lạc là một người bạn thân thiết của nữ chính. Cô ấy mang trong mình trách nhiệm báo thù cho tổ quốc, là một nhân vật vô cùng nhẫn nhịn và biết kiềm chế.
Nhưng nhìn vẻ ngoài ngây thơ của Nguyễn Kiều Kiều, có vẻ như nó khác xa với tính cách của nhân vật này.
Tuy nhiên nếu chưa thực sự diễn thử, Lục Diễn Chi cũng không thể nói gì để khỏi ảnh hưởng đến tâm lý của đối phương.
Vì vậy ông chỉ đưa mỗi cô một quyển kịch bản có những dòng kẻ màu đỏ, nói với họ phải xem phần nào, ông cũng nhắc nhở họ phân tích các nhân vật, đặc biệt là các nhân vật trọng tâm trong bộ phim.
Sau khi hai người nhận được kịch bản, liền tự mình tách ra ghi nhớ kịch bản.
Đồng Thanh Thư đưa Nguyễn Kiều Kiều sang một bên. Cảnh Diệp Nhã thì không rời đi mà ngồi xuống bên cạnh Lục Diễn Chi, tiếp tục vừa cười vừa nói chuyện với ông ta.
Cảnh Ngọc Ninh đưa Khang Lạc Dao sang phía bên kia.
Cô thì thầm: “Thế nào? Em có chắc chắn thành công không?”
Khương Lạc Dao nhìn vào kịch bản và gật đầu chắc chắn.
Nhưng chưa đến hai giây sau, cô lại nhăn nhó.
“Không được, chị Ninh, em căng thẳng quá, phải làm sao bây giờ?”
Đây dù sao cũng là lần đầu tiên cô tiếp cận một tác phẩn lớn như vậy, đây thực sự là một cơ hội hiếm có đối với một diễn viên như cô.
Nếu có thể diễn tốt thì rất có khả năng sẽ một bước lên mây, nếu diễn xuất không tốt, hoặc tệ hơn là thử vai thất bại thì chính là vô duyên với vai trò diễn viên này.
Cảnh Ngọc Ninh hiểu sự căng thẳng này bèn vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Đừng lo lắng, hãy tưởng tượng em chính là Diệp Lan Lạc, quên mọi thứ xung quanh và đặt mình vào nhân vật. Hãy nhớ, đừng nghĩ về bất cứ điều gì khác, cũng đừng quan tâm đến phía Cảnh Diệp Nhã. Em chỉ cần vững tin em chính là Diệp Lan Lạc, nghe theo trái tim mình mà tiến bước, hiểu không?”
Khang Lạc Dao nhìn cô và gật đầu.
Sau khi làm dịu cảm xúc của cô ấy, Cảnh Ngọc Ninh mới quay lại ngồi ở vị trí phía sau Lục Diễn Chi.
Từ góc độ của mình, cô có thể quan sát được tình hình trên sân khấu, còn có thể nhìn thấy cận cảnh diễn xuất của bọn họ từ màn trình giám sát trước mặt Lục Diễn Chi.
Hai người không mất nhiều thời gian để thể hiện rằng họ đã sẵn sàng.
Lục Diễn Chi gọi người đến đưa họ đi trang điểm.
Trong các phim cổ trang, tạo hình rất quan trọng, đôi khi càng làm nổi bật hơn khí chất của nhân vật.
Không lâu sau, hai người đã trang điểm xong, thay quần áo và bước ra khỏi phòng thay đồ.
Xuất thân của Nguyễn Kiều Kiều là người nổi tiếng trên mạng đương nhiên cô ta sẽ có khuôn mặt trời sinh phù hợp. Khuôn mặt ban đầu đã tương đối nhọn, sau đó, để bắt kịp xu hướng, cô ta lại đi mài xương hàm để trông sắc nét hơn ban đầu.
Không chỉ vậy, có lẽ cô ta đã biết hôm nay sẽ gặp Lục Diễn Chi, để khiến mình trông càng tốt hơn, vài ngày trước cô ta còn đi tiêm chất làm đầy.
Chỉ đáng tiếc là thời gian tiêu hóa quá ngắn khiến axit hyaluronic chưa được loại bỏ hoàn toàn làm cho khuôn mặt cô ta sưng húp. Vừa nhìn qua liền cảm giác khuôn mặt được nặn ra từ toàn là nhựa.
Khương Lạc Dao thì khác.
Mặc dù là một khuôn mặt tròn nhỏ, nhưng nó rất tự nhiên và dễ thương. Ban đầu, cô nghĩ rằng phong cách và hình dạng khuôn mặt của cô ấy không được phù hợp với vai trò quyết đoán và nhẫn nhịn như Diệp Lan Lạc cho lắm.
Nhưng thật không ngờ rằng sau khi tạo hình xong lại đẹp đến không thể tin như vậy.
Không chỉ khắc họa ra tính cách nhẫn nhịn chịu đựng của Diệp Lan Lạc, mà còn mang đến một sự lạnh nhạt và kiêu hãnh rất tự nhiên.
Đây là một người rất phức tạp.
Cô ấy rốt cuộc đã từng là một công chúa của một đế quốc vô cùng kiêu ngạo, vị trí dưới một người và trên vạn người, niềm kiêu hãnh của cô ấy được toát ra từ xương tủy. Kể cả khi đất nước không còn nữa, còn phải nhẫn chịu đựng sự chà đạp sỉ nhục của kẻ thù đề giữ mạng sống thì sự kiêu ngạo từ trong xương tủy đó vẫn như cũ mà không bị mất đi.
Vì vậy, cô ấy phải ẩn nhẫn.
Nhưng không thể che giấu được tất cả mọi thứ, vì thế mà tạo ra một nhân vật như vậy với đủ loại phong cách.
Sau khi Khương Lạc Dao đi ra, Lục Diễn Chi cũng gật đầu tán thưởng.
Cảnh đầu tiên do Nguyễn Kiều Kiều diễn trước.
Đây là một cảnh trong nhà, phối hợp diễn với hai người là một nữ diễn viên trung niên. Công chúa trở thành tù binh bị ném vào giáo phường trong cung của nước Đông Li làm ca kỹ, mà nữ diễn viên trung niên đóng vai ma ma của giáo phường sẽ chịu trách nhiệm dạy dỗ Diệp Lan Lạc không nghe lời buộc cô phải nghe theo mệnh lệnh.
Cảnh diễn rất nhanh liền bắt đầu.
Chỉ thấy ma ma giáo phường ngồi ngay ngắn ở đó, còn Diệp Lan Lạc thì đang quỳ dưới đất bị mấy người đàn ông ghì chặt.
Ma ma giáo phường nhìn cô, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc: “Nghe nói cô không định học nhảy múa?”
Diệp Lan Lạc lúc này vừa mới vào cung. Mặc dù đã trải qua việc đất nước bị hủy hoại, cô vẫn mang theo niềm tự hào và kiêu hãnh của một công chúa.
Cô giận dữ nhìn chằm chằm vào ma ma giáo phường, đôi mắt cô toát ra vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
“Ta đường đường là công chúa của nước Tây Việt, làm sao có thể học loại kỹ nghệ đê tiện này? Muốn đánh muốn giết gì thì tùy. Muốn ta cúi đầu trước các ngươi, không có cửa đâu!”
“Chát!”
Lời vừa nói xong, một roi đã quất mạnh lên người cô.
Diệp Lan Lạc đau đến mức rên rỉ đau đớn, còn ma ma giáo phường thì cười lạnh lùng.
“Công chúa? Nước Tây Việt đã không còn từ lâu. Bây giờ cô chỉ là một tù binh nô lệ thấp hèn, có thể tha mạng cho cô rồi cho cô vào giáo phường mà nói đã là bệ hạ nhân từ rồi. Cô không tạ ơn ân sủng của ngài ngược lại còn ngu xuẩn không hối cải vẫn tự nhận mình là công chúa, muốn tạo phản phải không?”
Giọng của ma ma giáo phường rất uy nghiêm, mặt Diệp Lan Lạc tái nhợt vì đau đớn.
Giữa chừng, cô nghiến răng và nhổ ra một ngụm nước bọt: “Phi!”
Khí thế khiêu khích đó đã hoàn toàn khiến ma na nổi giận.
Bà ta cầm roi lên ra vẻ muốn đánh thêm, nhưng cung nhân bên cạnh lập tức ngăn bà ta lại.
Cung nhân thì thầm vào tai bà ta: “Ma Ma, mạng của vị này là do đích thân Hoàng thượng giữ lại, gửi giáo phường của chúng ta để dạy dỗ. Chưa biết chừng ngày nào đó sẽ muốn triệu kiến, nếu chúng ta mà đánh hỏng người rồi thì sẽ không dễ ăn nói.”
Ma ma giáo phường dường như cũng nhận thức được điều này nên chỉ có thể kìm nén sự nóng nảy của mình.
Lập tức cười chế nhạo.
“Tôi không dạy nổi cô chẳng lẽ lại không thể dạy người khác à? Người đâu, mang người lên đây cho ta!”
Sân khấu nhất thời im lặng.
Không có ai đi lên.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn vào sân khấu trống rỗng, hơi mờ mịt.
Cảnh Ngọc Ninh mím chặt môi.
Trong các bộ phim cổ trang, rất nhiều bối cảnh đều không dễ xây dựng, nên nhiều lúc cần phải diễn với phông nền xanh.
Lục Diễn Chi chính là có ý định kiểm tra hai người bằng cách yêu cầu các cô diễn xuất mà không có sự vật thật.
Trong khoảnh khắc, Nguyễn Kiều Kiều dường như cũng nhận ra điều này, nét mặt cô ta có chút khó coi.
Cô ta xuất thân là người nổi tiếng trên internet và không học diễn xuất chuyên nghiệp. Mặc dù cô ta đã quay nhiều bộ phim với nhiều quy mô khác nhau trong những năm nay, nhưng tất cả đều là những sản phẩm nhỏ.
Các diễn viên hợp tác với cô ta về cơ bản xuất thân cũng giống như cô ta, hơn nữa cô ta lại không ham học hỏi, vì vậy kỹ năng diễn xuất của luôn không có nhiều tiến bộ.
Thêm vào đó cô ta lại không thực sự thích bộ phim này. Đóng phim cổ trang khổ cực thì thôi đi, lại còn có rất nhiều cảnh tranh giành đánh đấm trong đó. Không cần suy nghĩ về cũng biết là sẽ rất vất vả.
Nếu không phải là thấy vai trò của nhân vật này nặng ký hoặc là sản xuất lớn, cô ta mới không thèm diễn đó!
Cũng chính vì điều này mà cô ta căn bản không hề nghiêm túc đối với việc này, chỉ nghĩ tùy tiện diễn một chút cho qua.
Nhưng bây giờ đến cả diễn viên trong phim còn không có, muốn cô ta diễn như thế nào đây?
Ma ma đã theo cốt truyện tiến lại gần.
“Cô là công chúa của nước Tây Việt, tôi không dám đánh cô, nhưng những người này chẳng qua chỉ là một nhóm tội phạm. Cho dù có chết cũng sẽ không có ai nói một lời. Hôm nay cô muốn học hay không cũng phải học. Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, mấy người bọn họ sẽ cho cô con đường sống, nếu cô không nghe lời, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!