CHƯƠNG : THÙ MỘT ROI
“Ta làm được rồi! Nhưng tại sao? Tại sao ngươi vẫn đến phá ta?”
“Ngươi có biết, ta khó khăn lắm mới ngồi được vào vị trí hoàng hậu này, khó khăn lắm mới trở thành thái hậu không?”
“Cuối cùng ta cũng có thể tận hưởng cảm giác trên vạn người, không còn bị người khác coi thường, tại sao ngươi không thể để ta tận hưởng điều đó thêm một khoảng thời gian nữa chứ?”
Tạ Liễu Sắt khóc thét lên, nước mắt dần chảy xuống.
Tạ Phương Hoa không nói gì.
Cô nhìn đứa em gái mình từng yêu thương nhất một hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Ngươi nói không ai yêu thương ngươi? Khi còn nhỏ, ngươi đã đánh cắp ngọc phiến của cha, là ai thay ngươi chịu đánh? Năm mười tuổi, ngươi ngã xuống bể nước suýt chết đuối, là ai đã bất chấp tính mạng cứu ngươi? Năm mười lăm tuổi, chúng ta đều bị áp giải lên Thượng Kinh…”
Giọng cô bỗng nghẹn ngào, như thể nhớ ra chuyện cũ hết sức kinh khủng.
Đôi mắt trong veo và lạnh lùng cũng nhuộm lên một màu đỏ tanh, đem theo sự thất vọng và hận thù sâu sắc.
“Ba ngàn dặm trên đường về phía đông, bao nhiêu lần có bọn người muốn dụ dỗ sự thuần khiết của ngươi, là ai cứ một lần rồi một lần che chở trước cơ thể ngươi? Là ai đã cầm dao liều mạng với bọn chúng? Là ai! Mặc dù bản thân bị mất đi sự thuần khiết, cũng bảo vệ ngươi chu toàn?”
Tạ Liễu Sắt giật mình.
Cô ngây người nhìn Tạ Phương Hoa, trong tâm trí những chuyện cũ, hình ảnh từ rất lâu theo tiếng nói của tỷ tỷ dần dần hiện lên.
Khi đó cô vẫn còn nhỏ, đột nhiên phải chịu sự thay đổi trong gia đình, không kịp phản ứng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, liền cùng tỷ tỷ bị áp giải đến Thượng Kinh.
Trên đường đi, tỷ tỷ đều dạy cô sử dụng tro bùn quét lên mặt, che dấu mỹ mạo của bản thân, sẽ không bị những tên trộm cắp để ý tới.
Nhưng cô quá yêu cái đẹp, mặc dù ngoài miệng đã hứa, trong lòng vẫn không bằng lòng.
Cuối cùng, một đêm nọ, nhân lúc mọi người đang ngủ say, cô lặng lẽ rửa sạch những vết bùn trên mặt.
Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong nước, vừa tán thưởng, vừa giúp bản thân chải tóc.
Nhưng ngay lúc này, bọn lính phía sau đã phát hiện ra cô, như thể phát hiện ra một kho báu quý hiếm, tất cả đều lao về phía cô.
Cô sợ hãi, liền ra sức gào thét.
Cuối cùng là tỷ tỷ đã xuất hiện cứu được cô.
Cô không biết tỷ tỷ và bọn lính kia đã nói những điều gì.
Sau đó, đám lính đó không quấy rầy cô nữa, mà đưa tỷ tỷ ra phía sau khu rừng.
Cô trở quay lại ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy, tỷ tỷ đã trở về với những vết bầm tím trên mặt, quần áo trên cơ thể đều rách nát, trên tay còn có máu tươi, nhưng tỷ nói đêm qua không xảy ra chuyện gì.
Lúc đó cô không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao kể từ lúc đó lại không trông thấy mấy tên lính đó nữa?
Cô gái trẻ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng giờ cô đã ngoài ba mươi tuổi rồi.
Cô từ lâu đã biết, đêm hôm đó, tại khu rừng đó đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là vẫn không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt với nó, dường như chỉ muốn trốn tránh, những sự thật khiến cô đau đớn và hối hận đó sẽ không tồn tại.
Tạ Liễu Sắt nhìn tỷ tỷ, đột nhiên cười lên.
Cười cười một lúc, tiếng cười đó liền biến thành tiếng khóc.
Rên rỉ giống như một dã thú, đem theo sự đau khổ và hối hận thảm thiết.
Một tiểu binh linh chạy đến, cầm một chiếc hộp gỗ trên tay.
“Chủ nhân, ngọc ấn đã tìm thấy rồi!”
Tạ Phương Hoa nhận lấy, nhìn thoáng qua, gật đầu.
Cô đem người theo, xoay lưng lại rồi bước ra ngoài.
Đột nhiên, có một tiếng rống lên ở sau lưng cô: “Tỷ tỷ!”
Cô dừng chân, nhưng không ngoảnh mặt lại.
Mặt trời chiều từ ngoài điện chiếu vào, khiến người thiếu nữ phủ lên một vầng hào quang kim sắc, bóng dáng thẳng tắp như cây tùng, rất giống bóng dáng trước đây dạy cô cầm kiếm.
“Tỷ tỷ! Muội sai rồi! Muội sai rồi! Xin tỷ hãy buông tha cho muội! Chúng ta là tỷ muội mà! Tỷ không thể giết ta, ta là muội muội của tỷ đó!”
Cô ta nằm trên đất, một mạch bò đến, nước mắt nước mũi trộn lẫn thành một mảnh, từ lâu đã không còn bộ dạng của Thái Hậu Đông Li Quốc nữa!
Nữ tử mặc quân phục vẫn không ngoảnh đầu, chỉ là đôi mắt đã bị ráng chiều che phủ, nhuộm lên một chút đốm nhỏ hồng.
Khuôn mặt cô căng thẳng, bàn tay run rấy nắm lấy ấn ngọc.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng khi còn nhỏ đưa muội muội trèo tường leo cây nghịch bùn lại bị cô chê bẩn.
Nhưng thuận theo mà đến, còn có vô số người trong thị tộc, thủ hạ của cô cũng vô tội chết thảm.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Một lúc lâu sau, mới lạnh lùng nói: “Thái Hậu Tạ Liễu Sắt của Đông Li Quốc không tu sửa đức hạnh, trái lại còn hung hăng ngang ngược, ức hiếp dân chúng, tội ác tày trời! Lệnh, ban cho cái chết!”
Trống chiêng rầm rầm, giông tố vang lên.
Tạ Liễu Sắt ngơ người đứng đó, nhìn nữ tử đứng ở cửa điện không dám tin.
Nữ tử đó thò tay vào túi áo ngực, lấy ra một bình thuốc độc, để trên mặt đất.
“Thuốc độc được chiết xuất từ thất tinh xà, muội bị nó cắn khi còn nhỏ, là ta không màng nguy hiểm giúp muội hút chất độc ra, lần đó ta đã nằm trên giường trong ba tháng, suýt chút nữa thì mất mạng, hôm nay…muội hãy dùng nó đi!”
Nói xong, không còn để ý đến cô, bước nhanh rời đi.
Vở kịch đến đây là kết thúc.
Thật kỳ lạ toàn bộ đại sảnh không có một âm thanh nào vang lên.
Cảnh Ngọc Ninh có chút xấu hổ.
Cô diễn quá tệ rồi sao?
Không đến nỗi nào chứ! Ban nãy cô rõ ràng đã để tất cả cảm xúc đều hòa nhập vào vai diễn này rồi!
Đang buồn bực thì bỗng nhiê, một tràng pháo tay bốp bốp vang lên.
Ngước nhìn lên, đó là Lục Diễn Chi.
ông quan sát từ phía sau màn hình liền đứng lên, vẻ mặt không dám tin, lại vô cùng kích động nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
“Tốt! Quá tuyệt vời!”
Theo lời anh nói, những người còn lại mới rút bản thân ra khỏi câu chuyện, rồi mới bắt đầu vỗ tay.
“Quả thực rất tuyệt vời! Thật không ngờ lại biết diễn kịch như thế!”
“Đúng vậy, khi nãy tôi còn tưởng như là thật rồi cơ!”
“Cảm động chết tôi mất rồi!”
Cảnh Ngọc Ninh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ban nãy cô sở dĩ đề xuất muốn diễn vở kịch này, ngoài việc trà mối thù roi của Khang Lạc Dao ra, còn bởi vì lần trước khi cô nhìn thấy kịch bản này, đã có ấn tượng sâu sắc với nó.
Vì đoạn tình chị em này mà khóc sướt mướt, lại càng vì thương xót cho nữ tướng quân cương nghị và ẩn nhẫn đó .
Thứ cô ấy muốn, thực ra không phải là thiên hạ!
Mà là thứ bình dị nhất thế gian, tình nghĩa cha mẹ, chị em hòa thuận, những thứ này với người khác dễ như trở bàn tay, nhưng với cô ấy mà nói, lại vĩnh viễn không thể đạt được.
Không biết tại sao, rõ ràng diễn rất thành công, nhưng Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên thấy có chút mất mát.
Lục Diễn Chi bước tới, cười nói: “Diễn rất tốt, toàn bộ quá trình đều mang lại cảm giác mới mẻ, thực sự là khiến người kinh ngạc!”
Cảnh Diệp Nhã cố tình che mặt, miễn cưỡng cười: “Lục đạo diễn quá khen!”
Tuy nhiên, Lục Diễn Chi lại không nhìn cô ta.
ông thậm chí còn không để ý cô ta đang che mặt.
Thay vào đó lại nhìn chằm chằm vào Cảnh Ngọc Ninh, thậm chí còn đem theo một nụ cười nịnh hót hỏi: “Cảnh Ngọc Ninh à, cô thực sự thích bộ kịch này sao?”
Cảnh Ngọc Ninh có một chút lơ mơ.
Không biết tại sao anh ấy lại hỏi mình như vậy.
Cô chỉ có thể thành thật gật đầu: “Vâng, đúng vậy, hai năm trước khi kịch bản này vừa ra mắt tôi đã xem qua, lúc đó tôi đã rất thích nó rồi!”
Lục Diễn Chi nghe vậy liền giống như thể nhặt được bảo vật gì đó, phấn khích xoa xoa tay.
“Thích là tốt, thích là tốt!”
Cảnh Diệp Nhã nhìn tình huống trước mắt, không hiểu tại sao đáy lòng lại có cảm giác bất an.
Lẽ nào ông ta muốn để Cảnh Ngọc Ninh đóng bộ kịch này sao?