CHƯƠNG : ĐỢI ANH CÙNG VỀ
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh đến thẳng An Ninh Quốc Tế.
Sau khi ký một loạt hợp đồng, Tinh Huy đã thực sự đạt được hợp tác với An Ninh Quốc Tế.
Bởi vì là Lục Trình Niên trực tiếp hạ mệnh lệnh, cho nên những người điều hành bên trong công ty mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không dám nói gì.
Sau khi ký hợp đồng, Tô Thâm lại đưa Cảnh Ngọc Ninh đến bộ phận quan hệ công chúng và trực tiếp công bố chức vụ của cô là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng.
Trong hai năm qua, Cảnh Ngọc Ninh đã sớm tạo dựng được tên tuổi ở Phong Hòa.
Dù có khiêm tốn đến đâu thì hầu hết đồng nghiệp vẫn biết đến cô và công nhận năng lực của cô.
Biết được tổng giám đốc đã mời cô đến mọi người đều vô cùng vui mừng.
Đương nhiên, cũng có tiền bối cho rằng cuối cùng bản thân cũng có hi vọng được ngồi vào vị trí giám đốc khó khăn lắm mới trống kia thì không ngờ lại có “lính nhảy dù” cướp mất.
Có khá nhiều lời phàn nàn về điều này, nhưng trong môi trường chào đón chung, cũng không ai dám nói gì.
Cảnh Ngọc Ninh trước tiên làm quen với tình hình nhân sự trong bộ phận, sau đó nói mai sẽ đến làm việc, rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi An Ninh Quốc Tế, cô trở về Tinh Huy.
Ngay từ khi mới tiếp quản Tinh Huy, cô đã gọi điện thoại cho Tiểu Thanh.
Hôm nay, trùng hợp là Tiểu Thanh đã làm thủ tục chuyển chính thức rồi.
Đối với sự xuất hiện của trợ thủ đắc lực này, Cảnh Ngọc Ninh đương nhiên rất vui mừng.
Có thể nói, với sự giúp đỡ của cô ấy cộng thêm phó tổng giám đốc Lâm, Tinh Huy tạm thời không cần cô quan tâm nhiều.
Sau khi đưa Tiểu Thanh đi làm quen với môi trường công ty, Cảnh Ngọc Ninh bỗng nhiên nhận được cuộc gọi báo rằng đang ghé thăm cửa hàng của cô.
Lúc này cô mới nhớ cửa hàng nhỏ trước đó chuyển nhượng vẫn chưa xử lý xong.
Nếu không phải có người gọi điện thoại, cô gần như quên béng luôn việc này.
Sau khi tan làm, Cảnh Ngọc Ninh không trực tiếp quay về Lục Viên, mà đến cửa hàng.
Người hẹn cô đã đến rồi, hỏi ra mới biết đó là người thân của Tiểu Trương.
Tiểu Trương giúp cô trông nom cửa hàng lâu như vậy, cũng rất rõ ràng minh bạch khoản lời chung, có cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể chờ đợi để thông báo cho người nhà.
Sau khi Cảnh Ngọc Ninh biết được, cô mỉm cười, không nói gì mà còn giảm giá cho họ.
Thủ tục chuyển nhượng diễn ra rất suôn sẻ.
Làm xong tất cả chuyện này, cũng đã tám giờ tối.
Cảnh Ngọc Ninh trước tiên gọi điện cho Lục Viên để báo dì Lưu không cần chuẩn bị bữa tối cho cô.
Trùng hợp đêm nay Lục Trình Niên tăng ca, chắc anh ấy vẫn chưa về.
Cô bước ra khỏi cửa hàng, mới nhận ra bên ngoài không biết trời đã bắt đầu mưa từ lúc nào.
Bây giờ đã là cuối thu, gió từ phương Bắc thổi về có chút se lạnh, trời mưa thì không khí lạnh càng thêm khắc nghiệt.
Cô quấn chặt chiếc áo len của mình, và trong khi đi về phía nhà để xe, cô gửi tin nhắn cho anh.
Biết rằng anh vẫn còn ở công ty, cô lái xe đến Lục Thủy Sơn Trang.
Tối qua nấu ăn cô mới biết khẩu vị của Lục Trình Niên.
Biết rằng người đàn ông này kén ăn, chỉ thích ăn những món do dì Lưu và Lục Thủy Sơn Trang nấu, cho nên mặc dù trời đã khuya, cô vẫn đích thân đi một chuyến.
May mà ban đêm xe ít, nơi cô ở cũng khá gần nhà hàng nên không có gì khó khăn.
Cô mua vài món của nhà hàng rồi đi thẳng tới tập đoàn Lục thị.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Lục Trình Niên vẫn đang họp.
Là lãnh đạo đương nhiệm của một tập đoàn tài phiệt như Lục thị chắc chắn anh rất bận rộn, anh phải xử lý mọi việc từ nhỏ đến lớn.
Hơn nữa, việc nghiên cứu và phát triển công nghệ điện tử mới ở nước ngoài gần đây đã mang lại kết quả, đây là điều mà Lục Trình Niên coi trọng nhất, rất nhiều phương diện phải đích thân can thiệp mới có thể yên tâm, nên gần đây anh thường xuyên phải họp với đối tác nước ngoài.
Khi Cảnh Ngọc Ninh đến nơi, trên màn hình lớn trong văn phòng đang chiếu hình ảnh của đối phương.
Cô sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì im lặng, nhẹ nhàng bước vào.
Lục Trình Niên thấy cô tới, nhanh chóng kết thúc cuộc họp, đứng dậy.
“Trời mưa à?”
Thấy người cô hình như bị ướt, anh khẽ cau mày, hỏi.
Cảnh Ngọc Ninh cười cười, cũng không để ý lắm vuốt nước mưa trên tóc, đặt thức ăn lên bàn rồi nói: “Chỉ là mưa nhỏ thôi, phỏng chừng hết mưa là trời rét.”
Lục Trình Niên thấy vậy cũng không nói nữa mà lặng lẽ điều chỉnh nhiệt độ trong phòng tăng lên một chút.
Cảnh Ngọc Ninh nói: “Biết anh vẫn chưa ăn gì, nên tôi đến Lục Thủy Sơn Trang mua mấy món, thế nào? Có phải tôi rất quan tâm đến anh không?”
Lục Trình Niên cười.
“Thật vinh dự khi được bà Lục quan tâm, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”
Những lời nói sến súa đó mà anh nói với ý vui cười làm Cảnh Ngọc Ninh bất chợt nổi da gà.
Nên cô vội vàng dừng chủ đề do chính mình khơi mào.
Hai người ngồi trong phòng làm việc ăn cơm xong, Lục Trình Niên rót cho cô một cốc nước ấm, sau đó tự tay dọn đồ ăn thừa trên bàn, rồi nói: “Tôi còn bận một lúc nữa, em ở trong này nghỉ ngơi một chút, chờ tôi cùng về nhà, được không?”
Cảnh Ngọc Ninh không biết vì sao, hôm nay cô đặc biệt mệt mỏi, cho nên khi đến đây cũng không định tự lái xe về, bèn gật đầu.
Lục Trình Niên cười xoa đầu cô, sau đó bước lại bàn tiếp tục xử lý công việc.
Cảnh Ngọc Ninh ngồi trên ghế sô pha, tay cầm cốc, tay nghịch điện thoại di động.
Lướt Facebook, đọc tin tức một lúc, cô cảm thấy mí mắt nặng trĩu, đầu óc càng lúc càng mơ màng.
Tưởng rằng nguyên nhân là vì hôm nay quá mệt mỏi nên cũng không nghĩ nhiều, thấy Lục Trình Niên có vẻ còn bận bịu lâu liền cô đặt cốc xuống, với lấy cái gối bên cạnh rồi nằm xuống.
Sau khi Lục Trình Niên xử lý hoàn thành công việc xong, đã là một tiếng sau.
Có Cảnh Ngọc Ninh ở đó, anh không nỡ bận bịu quá muộn nên đứng dậy, tắt máy tính, lúc này anh mới phát hiện ra cô đã ngủ quên trên ghế sô pha từ lúc nào.
Lục Trình Niên khẽ nhíu mày, bước tới, cúi người nhẹ nhàng vỗ vai cô.
“Ninh Ninh, chúng ta về nhà thôi.”
Người phụ nữ trên sô pha khẽ chau mày, không đáp.
Anh đưa tay sờ lên trán cô.
Trán hơi nóng, anh khẽ cau mày, một giây tiếp theo mu bàn tay bị đánh một cái.
Người phụ nữ vẫn còn say trong giấc ngủ có vẻ không hài lòng với sự quấy rầy của anh, đưa tay lên hất hất bàn tay anh, miệng thì làu bàu.
Lục Trình Niên không khỏi bật cười.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, trong phòng tuy đã bật lò sưởi nhưng khi ngủ vẫn rất dễ bị cảm lạnh.
Anh xoay người lấy áo khoác, khoác lên người Cảnh Ngọc Ninh rồi mới khom lưng bế cô lên.
Bên ngoài, với tư cách là trợ lý riêng của Lục Trình Niên, Tô Thâm đã đợi sẵn.
Thấy anh ôm Cảnh Ngọc Ninh đi ra, con ngươi khẽ co lại, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Tổng giám đốc, về nhà ạ?”
“Uhm.”
Lục Trình Niên bế Cảnh Ngọc Ninh xuống lầu, cho đến khi lên xe cô vẫn chưa tỉnh dậy.
Anh không có ý đánh thức cô nữa, đành để cô ngủ say trong vòng tay mình, chỉ dặn dò Tô Thâm vặn máy sưởi trong xe lớn lên một chút.
Bầu không khí trong xe yên tĩnh.
Mãi đến khi sắp về đến nhà, Cảnh Ngọc Ninh mới lặng lẽ tỉnh dậy.
“Huh? Sao tôi lại ở trên xe?”
Cô dụi mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có tiếng cười khe khẽ của người đàn ông phía trên đỉnh đầu: “Tỉnh rồi?”