CHƯƠNG : ĐẦU ÓC NGU NGỐC LÀ MỘT LOẠI BỆNH
Mộ Thanh Hồng bước nhanh đi lên phía trước ngăn cản ở trước người của cô.
Cảnh Ngọc Ninh khẽ nhíu mày.
“Có chuyện gì?”
“Cô còn dám hỏi tôi nữa hả? Nói đi, rốt cuộc là cô đã làm gì chị Diệp Nhã, làm hại chị ấy biến thành cái dạng này.”
Chuyện tranh tài, mặc dù là Úc Giới Lâm đã hứa hẹn sẽ công bố cho người ngoài giúp cô để rửa sạch nỗi nhục nhã trước đó của cô.
Nhưng mà bởi vì tình trạng hiện tại của Cảnh Diệp Nhã, bác sĩ nói không thể bị kích thích thêm nữa, nếu không thì rất dễ gặp nguy hiểm.
Cho dù Cảnh Ngọc Ninh không quan tâm cô ta có chết hay là không, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không muốn trên lưng gánh phải tội danh giết người, cũng chỉ có thể đồng ý kéo dài thời gian.
Bởi vậy cho đến bây giờ Mộ Thanh Hồng còn chưa biết sự thật.
Chỉ biết Cảnh Diệp Nhã sở dĩ biến thành như hiện tại tất cả đều là do Cảnh Ngọc Ninh hại.
Vừa nhìn thấy cô, cô ta quả thật chính là hận đến ngay cả răng cũng ngứa ngáy.
Cảnh Ngọc Ninh lạnh nhạt cười một tiếng.
Cô nhìn Mộ Thanh Hồng giống như là đang nhìn một đứa bị thiểu năng.
“Mộ Thanh Hồng, cô có biết không hả, đầu óc ngu ngốc là một loại bệnh đó, cần phải chữa trị.”
Mộ Thanh Hồng lập tức giận dữ: “Cảnh Ngọc Ninh, cô còn dám nắng tôi có bệnh?”
Cảnh Ngọc Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: “Xem ra cô thật sự có bệnh rồi.”
Mộ Thanh Hồng tức giận đến không chịu được, cô gái ở bên cạnh thấy thế thì liền vội vàng tiến lên trấn an nói: “Thanh Hồng, em đừng có nóng giận mà, tức giận đối với thân thể không đáng đâu.”
Nói xong lại quay đầu nói với Cảnh Ngọc Ninh: “Cảnh Ngọc Ninh, sao cô lại có thể nói Thanh Hồng như vậy được chứ, cho dù cô có ghét Cảnh Diệp Nhã thì cũng không thể giận chó đánh mèo lên người của Thanh Hồng. Dù sao thì cô ấy cũng là em gái của Mộ Ngạn Bân mà, cô nói như vậy là có chút quá đáng rồi đó?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ta một cái, ngay cả nói cũng chẳng muốn nói với cô ta.
Đối với Mộ Thanh Hồng thì cô còn có thể nói hai câu, về phần người qua đường A B C gì đó không quen biết, nói nhiều thêm cũng chỉ lãng phí nước bọt.
Thế là cô chẳng thèm để ý đến cô ta, trực tiếp bước qua hai người bọn họ đi vào trong phòng vệ sinh.
Mộ Thanh Hồng thấy cô llại dám phớt lờ mình, sao cô ta có thể nguôi giận được.
Một phát bắt được cánh tay của cô: “Không cho phép cô đi!”
Mì tâm của Cảnh Ngọc Ninh nhíu lại, thân thể đã đưa ra phản ứng trước đại não, cô vung lên một cái liền hất Mộ Thanh Hồng ra.
Mộ Thanh Hồng không cẩn thận liền lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn cô.
Cô gái kia vội vàng bước lên phía trước đỡ cô ta
“Thanh Hồng, em không sao đó chứ?”
Lúc này Mộ Thanh Hồng mới kịp phản ứng lại, lắc đầu: “Em không sao.”
Đúng lúc này sau lưng bỗng nhiên có một âm thanh truyền đến.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Bước chân của Cảnh Ngọc Ninh dừng lại.
Quay đầu lại nhìn thấy Mộ Ngạn Bân đang đi đến từ một đầu hành lang.
Lúc nhìn thấy Cảnh Ngọc Ninh, con ngươi của anh ta hơi co lại một chút, ánh mắt có chút phức tạp.
“Cảnh Ngọc Ninh, sao em lại ở đây?”
Cảnh Ngọc Ninh lạnh nhạt nở nụ cười.
“Nhà hàng này là do anh mở hả, ngay cả vợ sắp cưới đang nằm viện của anh mà anh cũng có thể đến được, vậy thì sao tôi lại không thể?”
Mộ Ngạn Bân bất ngờ bị cô đâm một nhát nghẹn cả họng.
“Tôi không phải là có ý đó.”
Mộ Thanh Hồng thấy anh ta đã đến rồi, dường như trong nháy mắt tìm được chỗ dựa, lập tức bước lên ôm lấy cánh tay của anh ta mà làm nũng nói: “Anh ơi, anh đến đúng lúc lắm, cô ta ăn hiếp em.”
Mộ Ngạn Bân nhìn cô ta một cái.
“Thôi bỏ đi, em không ăn hiếp người ta thì đã rất tốt rồi, người ta còn có thể trèo lên đầu của em được à?”
Mộ Ngạn Bân bao che khuyết điểm thì bao che khuyết điểm, đối với cô em gái này của mình, anh ta vẫn hiểu rất rõ ràng.
Mộ Thanh Hồng nghe xong thì lập tức vừa tức lại vừa bực mình.
“Anh, thật đó, lúc nãy cô ta còn đẩy em nữa kìa?”
Mộ Ngạn Bân nhìn cô gái ở bên cạnh.
Cô gái kia khó xử cười cười: “Chắc là cô Cảnh cũng không phải cố ý đâu.”
Ý này chính là gián tiếp thừa nhận chuyện Cảnh Ngọc Ninh đẩy người?
Cho dù Cảnh Ngọc Ninh đã lĩnh ngộ được sự vô sỉ của bọn họ, nhưng mà cô vẫn cảm thấy giới hạn của mình lại được làm mới một lần nữa.
Mộ Ngạn Bân nhíu mày nhìn về phía Cảnh Ngọc Ninh.
Vốn dĩ muốn chất vấn tại sao cô lại phải đẩy người, thế nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của cô, không biết tại sao anh ta lại phải nuốt lời nói trở về.
Mộ Thanh Hồng nóng vội thúc giục anh ta: “Anh, anh nhanh chóng kêu cô ta nói xin lỗi đi.”
Mộ Ngạn Bân dừng lại một chút, đến cùng vẫn trầm giọng nói: “Cảnh Ngọc Ninh, chuyện của chúng ta là chuyện của chúng ta, không có liên quan gì đến Thanh Hồng, em nói một lời xin lỗi với em ấy đi.”
Cảnh Ngọc Ninh trực tiếp bị chọc giận hóa thành cười.
Cô nhìn Mộ Ngạn Bân cười lạnh: “Tôi biết là anh ngu ngốc, nhưng không biết mà anh lại ngu ngốc như thế, khó trách trước kia Mộ Thanh Hồng với Cảnh Diệp Nhã kết hợp lại nó dăm ba câu là có thể lừa gạt được anh quả thật là… đầu óc thấp kém.”
Mộ Ngạn Bân ghét nhất chính là bộ dạng cao cao tại thượng, mỉa mai nói móc của cô.
Anh ta lập tức đen mặt lại: “Tôi đang nói chuyện đàng hoàng với em, chẳng lẽ em nhất định phải châm chọc người khác vài câu thì trong lòng của em mới dễ chịu?”
Cảnh Ngọc Ninh cười khẽ một tiếng: “Nói chuyện đàng hoàng à? Anh chỉ nghe bọn họ kể lại, đã từng nghe ý kiến của tôi chưa?”
Mộ Ngạn Bân lạnh lùng nói: “Tôi thừa nhận Thanh Hồng có đôi khi hơi ngang ngược càng rỡ, nói dối cũng không phải là chưa từng chưa làm, nhưng mà ngay cả Ân Tuyền cũng đã nói như vậy rồi, vậy thì chắc chắn đó là thật. Em đẩy người, bọn tôi không so đo với em, nhưng mà em cũng không thể ngay cả thừa nhận và xin lỗi cũng không làm.”
Ân Tuyền?
Ồ, cô nói chứ tại sao người này nhìn lại quen mắt như vậy chứ, hóa ra đó chính là Quan Ân Tuyền của nhà họ Quan ở kinh đô.
Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh một tiếng.
“Anh tin tưởng cô ta như vậy à?”
“Cô ấy là bạn của tôi, đương nhiên tôi phải tin tưởng cô ấy.”
“Ồ, trước kia tôi còn là bạn gái của anh đó, sao tôi lại không thấy anh tin tôi nửa phần vậy nhỉ?”
Mộ Ngạn Bân: “…”
Nói chung thì trong lòng của Cảnh Ngọc Ninh vẫn có chút thất vọng.
Mặc dù đã sớm nhìn thấy bộ mặt thật của người đàn ông này, nhưng dù sao cũng có tình cảm với nhau sáu năm trời, vào một vài thời điểm hoặc nhiều hoặc ít cô vẫn không muốn phải nghĩ xấu người kia.
Nhưng mà đến giờ phút này cô mới phát hiện có một vài thứ không phải cô muốn không suy nghĩ thì những thứ đó sẽ không tồn tại.
Mộng cũ đã sớm vỡ tan, không có người nào lại đi quan tâm đến cảm xúc của người đã từng ở trong mộng.
Bọn họ chỉ quan tâm trước mắt, bởi vì trước mắt mới là người hiện tại anh ta quan tâm, người mà anh để ý.
Cảnh Ngọc Ninh lạnh nhạt cười cười, không muốn dây dưa nhiều thêm với bọn họ, cô quay người rời đi.
Đúng lúc này ở sau lưng lại vang lên âm thanh của Mộ Ngạn Bân.
“Chờ đã.”
Cảnh Ngọc Ninh hít sâu một hơi, dừng bước lại.
“Còn có chuyện gì nữa?”
Mộ Ngạn Bân nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
“Hôm nay em đến đây một mình à?”
“Có liên quan gì tới anh không?”
Sắc mặt của Mộ Ngạn Bân hơi trầm xuống.
“Tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở em một câu thôi, tôi không biết em với Lục Trình Niên qua lại với nhau như thế nào, nhưng mà theo như tôi được biết anh ta đã sớm có hôn ước ở kinh đô rồi, không thể nào thật sự cưới em được. Em… đừng bởi vì chuyện của chúng ta mà lãng phí thời gian của mình.”
Cảnh Ngọc Ninh nghe xong thì trực tiếp bị chọc giận quá hóa cười.
Cô quay đầu lại nhìn Mộ Ngạn Bân, ánh mắt tràn đầy châm chọc.
“Mộ Ngạn Bân, rốt cuộc là tự tin của anh đến từ đâu vậy hả, cảm thấy tôi sẽ vì anh mà làm uổng phí mình?”
Mộ Ngạn Bân cau chặt mi tâm.
“Cảnh Ngọc Ninh, em đừng có mạnh miệng nữa, em là người như thế nào tôi còn không hiểu rõ à. Tôi tuyệt đối không tin tưởng sau khi chúng ta chia tay nhau mà em đã có thể yêu người đàn ông khác nhanh như vậy.
Tôi thừa nhận ở giữa chúng ta là tôi có lỗi với em, nên bồi thường thì cũng đã bồi thường rồi. Tôi nghe nói là em đã bán hai công ty, trên tay hẳn có đủ tiền để em không phải lo cơm áo gạo tiền rất lâu, em không cần phải vội vã đi tìm đàn ông…
“Đủ rồi!”