CHƯƠNG : GẶP PHẢI NGUY HIỂM
Cảnh Ngọc Ninh biến sắc.
Là giọng nói của Mộ Thanh Hồng.
Đáng chết!
Nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài càng ngày càng gần, một giây sau liền có người sắp xông tới, Cảnh Ngọc Ninh nhanh chóng nhào lên phía trước, “cạch” một tiếng khóa trái cửa lại.
Sau đó cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.
“Ủa, sao cái cửa này lại mở không ra được vậy?”
“Sao lại như thế được, để tôi xem xem.”
Ở bên ngoài truyền đến âm thanh khóa cửa, bởi vì ở bên trong đã khóa trái, bên ngoài không có chìa khóa căn bản không thể mở ra được.
Mộ Thanh Hồng lập tức hiểu được.
“Ồ, xem ra là con nhỏ đê tiện kia đã biết rồi, cho là một cánh cửa thì có thể ngăn cản chúng ta lại được à? Quả thật đã suy nghĩ hão huyền mà.”
Cô ta nói xong thì lấy điện thoại di động ra.
“Quản lý từ, đem chìa khóa của phòng đến đây cho tôi đi, đừng có nói nhảm nữa, nếu như ông dám nói ra ngoài nửa chữ thì ngày mai ông cũng không cần phải làm việc ở đây.”
Cảnh Ngọc Ninh nghe thấy giọng nói phát ra ở bên ngoài, lúc này cô mới bỗng nhiên nhớ đến quán rượu này hình như là thuộc quyền nhà họ Mộ.
Cô âm thầm cắn răng.
Thật là đáng chết.
Sao có khách sạn khác lại không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn khách sạn của Mộ thị.
Thật ra cũng không thể trách cô được, chỗ này là do giám đốc lưu đã chọn, hơn nữa việc kinh doanh của nhà họ Mộ ở Nam Thành rất rộng rãi, sản nghiệp dưới tay lại nhiều, nếu như không phải có lòng đi thăm dò thì ai biết được cái nào là của công ty nhà họ Mộ.
Cô cũng chỉ có thể đặt hi vọng trên điện thoại di động.
Cô vừa gọi điện thoại vừa thầm nghĩ: nhận nhanh đi, nhận nhanh đi!
May mắn là từ xưa đến nay người đàn ông đó sẽ không để cho cô thất vọng, sau khi điện thoại vang lên bốn tiếng thì anh lập tức ấn nghe.
“Ngọc Ninh, em sao vậy?”
“Lục Trình Niên, cứu em!”
Giọng nói ở phía bên kia liền thay đổi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Em bị người ta bỏ thuốc rồi, chính là khách sạn lúc nãy em đã gửi địa chỉ cho anh, ở trong phòng , anh mau đến đây đi!”
Cô vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị mở ra.
Ngay sau đó Cảnh Ngọc Ninh chỉ cảm thấy một ánh mắt chói mắt phóng tới, cô vô thức nhắm mắt lại, đưa tay cản nó lại, điện thoại ở bên tai đột nhiên bị người ta đập xuống đất một phát.
“Bộp.”
Điện thoại rơi trên mặt đất.
Bên trong còn có tiếng kêu vội vàng của người đàn ông: “Ngọc Ninh! Ngọc Ninh!”
Nhưng mà một giây sau, một cái chân giẫm lên trên điện thoại di động, làm màn hình vỡ nát.
“Cảnh Ngọc Ninh, không ngờ là cuối cùng cô vẫn bại ở trong tay của tôi nha.”
Mộ Thanh Hồng mang theo nụ cười đắc ý đi tới.
Sau lưng của cô ta là bốn người vệ sĩ có dáng người cao lớn.
Cảnh Ngọc Ninh cứng mặt lại, lảo đảo hai bước lùi về phía sau.
“Cô muốn làm cái gì?”
Biểu cảm trên mặt Mộ Thanh Hồng không có ý cười tốt lành.
“Đương nhiên là tôi muốn giúp cô rồi, bây giờ có phải là cô cảm thấy rất khó chịu không, trên người vừa nóng lại vừa ngứa, rất cần đàn ông đến giúp cho cô đừng ngứa nữa. Nhìn này, tôi đối với cô tốt biết bao nhiêu, biết là cô cần thì liền lập tức mang đàn ông đến cho cô.”
Nói xong, mặt mày cô ta lập tức trở nên lạnh lùng, ra lệnh cho bốn người vệ sĩ.
“Các người còn đứng đó làm cái gì nữa còn chưa chịu tới.”
Bốn người vệ sĩ lập tức đáp lời: “Vâng.”
Cảnh Ngọc Ninh trơ mắt nhìn bọn họ đi tới, sắc mặt thay đổi.
“Mộ Thanh Hồng, lúc trước tôi cho rằng cô cũng chỉ ngang ngược một chút, không ngờ là cô lại ác độc như bây giờ, chẳng lẽ cô không sợ chọc tới tôi thì Lục Trình Niên sẽ tìm cô gây phiền phức ư?”
Mộ Thanh Hồng cười đắc ý.
“Cảnh Ngọc Ninh, cô cho rằng mình ghê gớm tới cỡ nào vậy? Tôi nói cho cô biết nha, đàn ông đều có thói hư tật xấu, bây giờ Lục Trình Niên nhìn trúng cô là nhìn trúng gương mặt này của cô, nhưng nếu như một khi anh ta phát hiện cô là một chiếc giày rách bị người khác chơi nát, anh ta sẽ không thèm để ý đến cô đâu.
Mà tôi đường đường là thiên kim của Mộ thị, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn gia thế có gia thế, chỉ cần là một người đàn ông thông minh thì liền biết được sẽ phải chọn như thế nào. Cô nói xem, đến lúc đó Lục Trình Niên sẽ chọn một chiếc giày rách giống như cô hay là thiên kim nhà họ Mộ giống như tôi đây?”
Sắc mặt của Cảnh Ngọc Ninh trầm xuống.
Vốn dĩ cô cho rằng Mộ Thanh Hồng chỉ vì muốn trút giận cho Cảnh Diệp Nhã, lại không ngờ đến cô ta căn bản đang chỉ cái khác, từ lúc bắt đầu cô ta đã đánh chủ ý lên Lục Trình Niên.
Lòng của cô không khỏi chìm xuống mãnh liệt.
Mộ Thanh Hồng lạnh lùng nói: “Được rồi, tôi cũng không nói nhiều lời với cô nữa, nếu như cô ngoan ngoãn phối hợp thì còn có thể chịu ít tội, nếu như để lại di chứng gì thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu đó.”
Cô ta nói xong thì liền ra lệnh cho bốn người vệ sĩ: “Nơi này giao lại cho các người, nhớ kỹ vật tôi muốn đó.”
“Vâng.”
Mộ Thanh Hồng quay người đi ra ngoài.
Cửa phòng bao bị đóng lại một lần nữa.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn bốn người đàn ông với vóc dáng cao lớn ở trước mặt, sắc mặt tái nhợt lùi về phía sau hai bước.
“Các người suy nghĩ kỹ đi, tôi là người phụ nữ của Lục Trình Niên, nếu như các người đụng đến tôi, các người có chịu nổi hậu quả không?”
Người đàn ông dẫn đầu cười nham nhở.
“Thôi đi, cô là người phụ nữ của Lục Trình Niên thì tôi chính là ba của Lục Trình Niên! Các anh em, đè cô ta lại cho tôi, để tôi thoải mái trước rồi sẽ đến lượt mọi người.”
“Vâng anh Hổ.”
Mấy người đàn ông hèn mọn lên tiếng, Cảnh Ngọc Ninh thừa cơ hội họ không đề phòng co cẳng liền chạy ra bên ngoài.
“Con đàn bà thối tha, lại còn muốn chạy nữa à.”
Một người đàn ông một phát túm cô trở về, hung hăng quăng cô lên trên sofa.
Sau đó âm thanh xé vải vang lên, Cảnh Ngọc Ninh hét lên một tiếng, liều mạng giãy dụa, nhưng mà hai tay hai chân của cô lại bị đè lại rất nhanh.
Cô là một cô gái, cho dù có thân thủ có tốt, giờ phút này cũng bởi vì trúng thuốc cho nên cả người bất lực, sao có thể là đối thủ của bốn người đàn ông được.
Cô cũng chỉ có thể cắn chặt răng để duy trì sự bình tĩnh, đồng thời thừa dịp đối phương không có phòng bị, ngẩng đầu lên cắn một phát.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đàn ông đang chuẩn bị xé quần áo của cô bỗng nhiên che lỗ tai lại lui về phía sau.
Một giây sau: “Chát.”
Một cái tát vang dội rơi xuống, Cảnh Ngọc Ninh chỉ cảm thấy mình bị đánh đến váng đầu hoa mắt, lỗ tai bị ù đi.
Sau đó nghe thấy tiếng mắng chửi phẫn nộ của người đàn ông.
“Con mẹ nó dám cắn ông đây, ngày hôm nay ông đây không chơi chết cô thì không mang họ Hổ nữa.”
Nghe thấy lời nói của hắn ta, Cảnh Ngọc Ninh chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, động tác giãy dụa càng lớn hơn, đúng lúc này “xoẹt xoẹt”.
Toàn bộ áo của cô đều đã bị xé rách, lộ ra chiếc áo lót màu hồng.
Người đàn ông cười nham nhở đi tới.
“Người phụ nữ này nhìn cứng ngắc, không ngờ đến dáng người lại tốt như thế. Các anh em, tối ngày hôm tay chúng ta có phúc rồi.”
Cuối cùng Cảnh Ngọc Ninh cũng đã không nhịn được sự sợ hãi trong đáy lòng, cô bật khóc lên.
Cô vừa vùng vẫy vừa thét lên kinh tởm: “Đừng chạm vào tôi, bỏ bàn tay bẩn thỉu của các người ra, cút đi!”
“Con đàn bà thối tha này, bây giờ đừng có vội mắng, đợi một lát nữa lúc thoải mái, không chừng cô còn muốn cảm ơn mấy anh trai nữa đó.”
“Đúng vậy đó, kỹ thuật của mấy anh đây rất tốt, chắc chắn sẽ hầu hạ cô sướng đến chết đi được.”
“Ha ha ha…
…
Trong chiếc xe ở một bên khác.
Sau khi Lục Trình Niên nhận được điện thoại, cả gương mặt của anh đều âm trầm lạnh đến nỗi dường như có thể đóng băng.
Anh ra lệnh cho Tô Thâm lái xe nhanh nhất, vừa gọi điện thoại.
“A lô, lập tức phái mấy người đến Châu Giang Quốc Tế phòng nhất định phải đảm bảo an toàn cá nhân cho cô ấy trước.
“Điều tra một chút buổi tối hôm nay là ai ra tay với cô ấy.”
“Châu Giang Quốc Tế là sản nghiệp của Mộ thị có đúng không, để bọn họ lập tức phái người đến phòng , nói cho bọn họ biết nếu như trên người của cô ấy thiếu một cọng lông tơ nào, vậy thì tôi sẽ để toàn bộ nhà họ Mộ của bọn họ phải chôn cùng.”
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại, lúc này Lục Trình Niên mới cất điện thoại, hít sâu một hơi.
Giọng nói lạnh lẽo hỏi Tô Thâm: “Còn bao lâu nữa?”