Nữ Thần Quốc Dân
CHƯƠNG : ĐƯA CƠM CHO ANH
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, giám đốc sảnh lớn đã đi tới.
Mấy người nhìn thấy giám đốc sảnh lớn đến thì lập tức như chuột thấy mèo vậy, cả đám nhanh chóng quay về chỗ.
“Giám đốc, chúng tôi không trò chuyện gì cả.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi không nói gì.”
Giám đốc sảnh lớn cũng chỉ thấy bọn họ tụ tập mới quát lớn một tiếng, bình thường bọn họ cũng bàn tán gì đó, nhưng đa số đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vì thế cũng không so đo, trầm giọng nói: “Hiện tại Tổng giám đốc Lục đang ở công ty, không giống như trước kia, mấy người làm việc cẩn thận một chút! Nếu như bị bắt được thì tôi cũng không thể giúp được mấy người.”
Mọi người nghe vậy thì biết cô ta nói sự thật, vội vàng ngoan ngoãn lại.
“Giám đốc, sau này chúng tôi không dám nữa.”
Lúc này giám đốc sảnh lớn mới hài lòng: “Ừ” một tiếng rồi rời đi.
…
Thang máy đi thẳng lên tầng bốn mươi tám.
“Tinh” một tiếng, Tô Thâm đưa cô đi ra ngoài đến văn phòng của tổng giám đốc.
Cảnh Ngọc Ninh không phải lần đầu tiên tới văn phòng của Lục Trình Niên, nhưng không giống như lần trước, lần trước đúng lúc giờ cơm trưa, các thư ký đã đi ăn cơm hết rồi.
Cho nên cũng không có ai biết cô đã tới.
Mà hôm nay Lục Trình Niên ở lại tăng ca, các thư ký cũng không dám tan làm sớm.
Cho nên cô chỉ có thể nhắm mắt đi ra ngoài dưới nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Trong lòng có chút hối hận.
Cô chỉ muốn lấy lòng người đàn ông kia, bù đắp chuyện tối hôm qua nhưng lại quên lúc này mọi người vẫn chưa tan làm.
Cô cứ đi vào tìm anh như vậy thì mọi người sẽ thấy, đến lúc đó quan hệ của cô và Lục Trình Niên cũng không giấu được.
Cảnh Ngọc Ninh tưởng tượng đến đây thì không nhịn được muốn bỏ cuộc giữa chừng.
“Chuyện đó… Trợ lý Tô, hay là anh giúp tôi đưa cơm cho anh ấy là được, tôi không vào nữa.”
Tô Thâm khó xử nhìn cô.
“Mợ chủ, tổng giám đốc đã biết cô tới, nếu cô không đi vào thì tổng giám đốc sẽ rất thất vọng.”
Cảnh Ngọc Ninh xấu hổ cười cười.
“Nhưng… Bên ngoài văn phòng của các anh có nhiều người như vậy…”
Tô Thâm cười nói: “Cô yên tâm đi, hiện tại tôi quản lý phòng thư ký, tôi đã lựa chọn kỹ từng người, không có ai nhiều chuyện, cho nên sẽ không nói chuyện này với người ngoài.”
Cảnh Ngọc Ninh nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi yên tâm.
Trong văn phòng.
Lục Trình Niên đang xử lý công việc.
Tô Thâm gõ cửa, anh trầm giọng nói: “Vào đi.”
Tô Thâm đẩy ra cửa nhưng không đi vào, chỉ nghiêng người cười nói với Cảnh Ngọc Ninh: “Mợ chủ, mời cô vào.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, cầm hộp cơm giữ nhiệt từ tay anh ta rồi đi vào.
Lục Trình Niên ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Trên người cô mặc váy liền áo màu hồng sen, váy dài đến mắt cá chân, bên ngoài là áo khoác mỏng cùng màu, dưới chân đi một đôi giày búp bê màu hồng sen.
Cả người có vẻ dịu dàng và nữ tính hơn ngày bình thường.
Khóe môi anh tràn ra ý cười, dịu dàng nói: “Em ngồi đó trước đi, tôi sắp xong rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, cô nhìn ra được anh thật sự rất bận.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên sô pha cạnh cửa, tiện tay cầm lấy một cuốn tạp chí.
Bình thường trong văn phòng Lục Trình Niên là các tạp chí hoặc báo về kinh tế tài chính hay quân sự gì đó, có thể thấy được anh chỉ hứng thú với phương diện này, hiếm khi phía dưới bàn trà có một cuốn tạp chí giải trí.
Trên bìa tạp chí là Quan Thu Hà, mấy năm gần đây rất nổi tiếng, nữ diễn viên hạng A nhận được giải Bách Hoa và giải Kim Kê, được khen ngợi là ảnh hậu đẹp nhất.
Hơn nữa Cảnh Ngọc Ninh còn rất thích Quan Thu Hà.
Dù sao cô ta rất xinh đẹp, kỹ thuật diễn rất tốt, hiện tại mấy tiểu hoa đán chỉ được về ngoài, diễn xuất nát bét thì không cùng một đẳng cấp.
Hơn nữa nghe nói gia thế của cô ta rất hiển hách, là nhân vật có thể giậm chân một cái ở kinh đô đã làm cho người khác phải run rẩy.
Diễn viên chỉ là ước mơ của cô ta mà thôi.
Cũng vì thế từ trước đến nay cô ta không hề có vụ bê bối nào, những quy tắc ngầm giới giải trí không hề liên quan đến cô ta.
Người như vậy, cho dù là ai cũng sẽ thích.
Cảnh Ngọc Ninh rất có hứng thú nhìn tạp chí, Lục Trình Niên đã đặt bút xuống đứng dậy.
“Em đang xem gì vậy?”
Anh đi về phía cô.
Cảnh Ngọc Ninh ngửa đầu cười, giơ tạp chí trên tay xuống.
“Tạp chí giải trí.”
Ánh mắt Lục Trình Niên lướt qua bìa tạp chí, lông mày hơi nhíu lại khó phát hiện ra.
Cảnh Ngọc Ninh thở dài: “Lúc trước em thấy trong văn phòng của anh không hề có tạp chí giải trí, em còn tưởng rằng anh không hứng thú với nó, xem ra cũng chưa chắc! Anh cũng thích Quan Thu Hà sao?”
Sắc mặt Lục Trình Niên nhàn nhạt, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lạnh nhạt nói: “Không thích.”
“Vậy sao anh lại xem tạp chí của cô ta?”
“Có lẽ ai đó không có mắt đã tiện tay để ở đó.”
Lục Trình Niên không muốn nói về chủ đề này, sau khi anh rửa tay xong thì ngồi ở đối diện cô, ngửi thấy mùi thơm từ hộp giữ nhiệt.
“Em mang theo gì vậy?”
Cảnh Ngọc Ninh lập tức dời lực chú ý, tùy tiện để tạp chí qua một bên, mở nắp hộp cơm.
“Là những món anh thích ăn, chị Trần rất có lòng, có lẽ chị ấy thấy mấy ngày nay anh bận rộn cho nên làm rất nhiều món ăn ngon.”
Cô bày đồ ăn ra, bên trong đúng là màu sắc và hương vị đầy đủ, chỉ ngửi thôi cũng làm cho người ta không nhịn được thèm chảy nước miếng.
Lục Trình Niên sắp chén đũa cho cô, vừa rồi anh rửa tay đã cởi nút tay áo sơmi.
Lúc này tay áo được xắn lên một nửa, lộ ra nửa cánh tay rắn chắc, dáng vẻ cầm chén đũa cũng vô cùng gợi cảm mê người.
Cảnh Ngọc Ninh múc cho anh một chén canh trước nói: “Uống canh trước sẽ làm ấm dạ dày, sau đó ăn cơm sau.”
Lục Trình Niên gật đầu, thấy cô cũng múc cho mình chén canh nhỏ rồi uống thì ánh mắt sâu hơn một chút.
“Hôm nay sao em lại đến đưa cơm cho tôi? Bà Lục bỗng nhiên quyết định đi vào con đường vợ hiền dâu thảo sao?”
Cảnh Ngọc Ninh nghẹn họng, suýt nữa sặc canh.
Cô ngước mắt nhìn anh một cái: “Anh không thích con đường này sao? Ngày mai em sẽ sửa.”
Lục Trình Niên cười cười.
“Không cần sửa, tôi rất thích.”
Cảnh Ngọc Ninh hừ một tiếng.
Lục Trình Niên bỗng nhiên nói thêm: “Nhưng nếu em tự nấu ăn thì tôi sẽ càng thích.”
Có lẽ quá kích động nên Cảnh Ngọc Ninh bỗng nhiên bị sặc.
Cô khụ hai tiếng, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh muốn ăn cơm em nấu sao?”
Lục Trình Niên lạnh nhạt nói: “Không phải vợ nấu cơm cho chồng là chuyện bình thường sao?”
Cảnh Ngọc Ninh cười khan hai tiếng.
“Ha ha… Em có thể làm, chỉ sợ anh không dám ăn.”
Lục Trình Niên dừng một chút.
Anh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt tràn ngập tình ý.
“Chỉ cần em làm thì tôi sẽ dám ăn.”
Không lâu về sau, BOSS Lục biết được lúc mình nói câu này đã đẩy mình vào biển lửa.
Cảnh Ngọc Ninh xấu hổ cười cười, không tiếp tục nói nữa.
Sau khi ăn cơm xong, cô thấy Lục Trình Niên vẫn còn bận rộn nên thu dọn chén đũa nói: “Anh làm việc trước đi, em đi về trước.”
“Khoan đã.”
Lục Trình Niên gọi cô lại, bỗng nhiên lấy một chiếc hộp từ trong ngăn kéo đưa cho cô.
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt, đưa tay cầm lấy.
Cô vừa mở ra thì lại phát hiện là một chiếc điện thoại mới.
Ánh mắt cô không khỏi sáng lên, vui sướng hỏi: “Anh cho em?”
Lục Trình Niên nói: “Trước kia tôi không dùng nên để đó, đã giúp em làm thẻ sim điện thoại rồi, cũng đã sao chép danh bạ lúc trước của em, em xem có vấn đề gì hay không.”
Cảnh Ngọc Ninh vội vàng khởi động máy, kiểm tra một lượt thì phát hiện không chỉ danh bạ được khôi phục mà ảnh chụp cũng được lưu lại.
Cô không khỏi vui vẻ.
“Cảm ơn.”
Lục Trình Niên cười một chút.
“Em muốn cảm ơn tôi thì ở lại với tôi, sau đó chúng ta cùng về nhà được không?”
Anh đến sát cô, hai tay tự nhiên vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.
Cảnh Ngọc Ninh không nhịn được đỏ mặt lên một chút, dù sao buổi tối trở về cũng không có việc gì làm nên không từ chối.