"Đói quá!"
Trong rừng núi xanh um tươi tốt, một con đường bê tông xuyên qua sườn núi, một cô gái có ngoại hình thanh tú với nốt ruồi son dưới mí mắt phải đang ngồi trên một con dốc cách mặt đường không xa, một tay chống cằm một tay xoa bụng không cảm xúc gì nhìn xuống thôn làng có mái nhà nhỏ dưới núi, quần áo trên người tuy rằng đã giặt đến nhìn không ra màu sắc ban đầu nhưng rất sạch sẽ.
Bên cạnh đặt một cái ba lô trống rỗng, phía sau cách đó không xa là một mộ phần vừa mới được xây cách không lâu, chỉ là mộ phần phía trước không có lập bia, cũng không biết là của ai.
Miêu Nguyệt sờ bụng què yếu ớt thở dài, thu hồi ánh mắt nghiêng đầu nhìn về phía ngôi mộ mới phía sau, lại thở dài, đứng dậy vỗ mông, nhặt cái ba lô vác lên vai, hướng về phía mộ phần mới nói: "Bà nội, con về đây."
Nói xong xoay người đang định rời đi, chợt nghe đến xa xa truyền đến tiếng động cơ gầm rú, không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn về phía khúc cua của đường cao tốc phía dưới.
Một lát sau, một chiếc moto màu đen từ chỗ rẽ xuất hiện, sau đó vèo một tiếng lao vút qua Miêu Nguyệt, nhanh đến mức có thể nhìn thấy dư ảnh.
Ở loại đường núi này mà đua xe, sợ không phải chê mệnh quá dài nha!
Nhìn chiếc moto chạy qua, Miêu Nguyệt ở trong lòng than thở một chút, cũng không để nữa mà thu hồi ánh mắt, chuẩn bị nhấc chân đi về nhà, ai ngờ vừa nhấc chân lên liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng phanh chói tai, dọa cô lảo đảo thiếu chút nữa lăn xuống, cô vội vàng ổn định thân thể nhìn qua, nhất thời chửi bậy một tiếng, ném ba lô xuống đường, ba chân bốn cẳng chạy về phía bên kia đường.
Mắt thấy chủ xe muốn theo xe máy trượt ra khỏi đường, nhưng chủ xe còn nắm chặt tay lái không buông tay, Miêu Nguyệt vội vàng hô to, "Mau buông tay ra."
Bên ven đường quốc lộ cũng không có lan can, phía dưới mặc dù không phải là vách đá dựng đứng gì, nhưng lại là một cánh rừng, hơn nữa cách mặt đường cao mấy mét, như vậy ngay cả người lẫn xe ngã xuống, xử lý không tốt sẽ chết người.
Trong lúc hoảng hốt nghe được có người kêu buông tay, Giang Vân Triêu theo bản năng buông tay đang nắm chặt tay lái, sau đó liền cảm giác dưới thân trống rỗng, không đợi anh có phản ứng liền nghe được bên tai vang lên một tiếng rầm rầm, giống như là âm thanh thứ gì đó đập xuống đất, ngay sau đó lại cảm giác cả người chấn động, một cỗ đau đớn âm ĩ lan truyền trên người, bên tai còn có tiếng răng rắc phát ra như có thứ gì đó vỡ vụn.
Đầu óc anh quay cuồng, không biết chuyện gì vừa xảy ra?
Miêu Nguyệt bất lực nhìn chủ xe và chiếc xe cùng nhau ngã xuống đường, vội vàng nhanh chóng chạy lại, vừa nhìn xuống chủ xe rất may mắn bị hai cái cây chặn lại cùng với đầu xe máy không lăn xuống sườn núi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn trái nhìn phải, tìm một vị trí có thể đặt chân xuống, nhanh chóng chạy đến bên cạnh chủ xe kiểm tra tình huống của anh ta, "Tiên sinh, anh không sao chứ? Anh có nghe thấy tôi nói gì không? Tiên sinh?"
Gọi vài tiếng mà không thấy đáp lại, Miêu Nguyệt tiến lên nhìn qua mũ bảo hiểm bị nứt, phát hiện người này tuy đã rằng tỉnh nhưng không có phản ứng, hiển nhiên là đang sửng sốt.
Đưa tay muốn cởi mũ bảo hiểm của anh, lại lo lắng cởi mũ bảo hiểm ra làm vết thương của anh nghiêm trọng hơn, vì thế ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mũ bảo hiểm của anh hai cái, "Tiên sinh, có nghe được tôi đang nói chuyện không? Nếu nghe được thì kêu một tiếng."
Giang Vân Triêu mông lung nghe được có người đang nói chuyện, nhưng nghe không rõ đối phương đang nói cái gì?
Đảo mắt nhìn sang, liền đối diện với một gương mặt có chút mơ hồ lo lắng, chỉ là không đợi anh nhìn rõ ràng, trước mắt liền tối sầm hôn mê bất tỉnh.
"Này? Tiên sinh? Tiên sinh?" Miêu Nguyệt thấy đối phương nhắm mắt lại, vội vàng gọi anh hai tiếng, sau khi không thấy phản ứng liền thấp giọng mắng một tiếng, vội vàng sờ túi áo của anh, kết quả phát hiện túi của người này so với cô còn sạch sẽ hơn, không có điện thoại di động gọi điện cầu cứu, cô lại vội vàng đứng lên nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh ngay cả bóng chim cũng không có, thu hồi ánh mắt nhìn về phía người hôn mê bất tỉnh bên chân mình, cắn răng khom lưng kéo người từ trên mặt đất lên cõng lên lưng, tìm một chỗ có lòng đường thấp hơn leo lên đường rồi cõng người trên lưng đi thẳng đến bệnh viện thị trấn..