"Đây, trong thẻ này vừa vặn có mười vạn tệ!"
Trải qua một hồi giãy dụa, vợ chồng Từ Vi chọn một chút, bà ta đi qua lấy ra một tấm thẻ từ trong túi ra, vẻ mặt đau đớn đưa tới trước mặt Miêu Nguyệt, sau đó nói mật mã cho cô biết rồi lại nói: "Hiện tại có thể buông chú mày ra chưa?"
"Đương nhiên!" Miêu Nguyệt mặt mày hớn hở nhận lấy thẻ ngân hàng từ trong tay Từ Vi, sau đó buông lỏng Thích Hữu Minh.
"Mẹ nó tao đánh chết mày!" Thích Hữu Minh vừa khôi phục tự do liền chửi rủa rồi nhào về phía Miêu Nguyệt.
Nụ cười trên mặt Miêu Nguyệt vừa thu lại, nhấc chân không chút lưu tình đạp về phía Thích Hữu Minh.
"A!"
"Chồng!"
Miêu Nguyệt mặt lạnh lùng thu chân về, nhìn Thích Hữu Minh bị cô đá xuống đất ôm bụng đau đến không nói nên lời, Từ Vi nhào tới bên cạnh ông ta quan tâm lo lắng, cô lạnh lùng nói: "Như thế nào? Muốn hủy bỏ thoả thuận? Được rồi! Nếu cho hai người cơ hội mà hai người không cần, vậy thì đem thẻ lấy lại đi.
Về phần ghi âm, tôi sẽ đưa đến đồn cảnh sát, là tự do hay đi tù, hai người chọn.
"
Nói xong bẹp một tiếng đem thẻ ngân hàng đập lên bàn bên cạnh, lạnh mắt liếc hai người.
"Đừng đừng, cô lấy đi, chúng tôi, chúng tôi đi trước." Từ Vi bị bộ dáng lãnh khốc của Miêu Nguyệt doạ sợ, vội vàng xua tay, cố sức đỡ chồng lên, cầm lấy túi xách trên bàn trà chật vật chạy trốn, ngay cả việc bản ghi âm cũng quên hỏi Miêu Nguyệt.
Mắt thấy hai người đi xa, Miêu Nguyệt mới thả lỏng, giơ tay lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, thở ra nói: "Hù chết bổn cung rồi!"
Không có tình cảm nói xong, đưa tay cầm lấy thẻ ngân hàng vừa mới vỗ trên bàn lật xem, vui vẻ nói: "Lần này không cần lo học phí nữa rồi!"
Sau khi lẩm bẩm xong nghĩ đến tính tiểu nhân của vợ chồng Từ Vi, quyết định sáng sớm ngày mai đi, đi huyện rút toàn bộ tiền ra, miễn cho hai người kia lại làm ra chuyện gì đó!
Đưa ra quyết định xong, Miêu Nguyệt lập tức đi đóng cửa, rửa mặt rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ngủ sớm, ngày mai sẽ dậy sớm một chút.
Ngủ đến nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, bật đèn lên, ai ngờ đèn nhấp nháy một chút rồi lại tắt, cô thử mấy lần cũng không sáng, đành phải tiếp nhận sự thật đèn bị hỏng, cẩn thận khung cảnh tối đen đi vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở nông thôn cơ bản đều được xây dựng ở phía sau nhà, chờ Miêu Nguyệt vào nhà vệ sinh đưa tay mở đèn, mới nhớ tới đèn nhà vệ sinh hai ngày trước hỏng còn chưa kịp thay, đang lúc cô thu tay chuẩn bị đi vệ sinh, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, cô không khỏi nghi hoặc thò đầu ra ngoài, chỉ thấy hai bóng người lấm la lấm lét không biết đang làm gì?
"Đưa bật lửa cho tôi, nhanh lên!"
"Hữu Minh, như vậy được không? Lỡ như..."
"Lỡ như cái gì, chẳng lẽ để lộ chân tướng bà đi tù sao? Đừng vô nghĩa nữa, đưa cho tôi!"
Sau đó, một ánh lửa loé lên!
Miêu Nguyệt trốn ở cửa nhà vệ sinh lúc này mới thấy rõ bóng người lén lút của hai người kia là hai vợ chồng Thích Hữu Minh, trong lòng cô nhất thời sinh ra một tia dự cảm không tốt, mắt thấy Thích Hữu Minh cầm bật lửa lên tiến về phía đống củi khô chất đống phía sau phòng, cô trong nháy mắt hiểu được tính toán của hai người này, mặt trầm xuống liền xông ra ngoài, còn thuận tay rút một cây gậy gỗ bên cạnh dùng để chống trộm, hướng về phía hai người đang muốn đốt đống củi: "Chú dì, hơn nửa đêm này không ngủ còn ở đây làm gì?"
"A!"
Miêu Nguyệt đột nhiên lên tiếng dọa Từ Vi kinh hãi kêu lên, phản xạ ôm lấy chồng bên cạnh.
Thích Hữu Minh cũng bị dọa run tay, bật lửa trong tay đều rớt xuống.
Cũng may hai người cầm bật lửa bình thường, buông tay ra lửa liền dập tắt.
Vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, Từ Vi ôm như vậy, hai người trong nháy mắt mất thăng bằng ngã trên mặt đất, thần sắc bối rối nhìn Miêu Nguyệt đi về phía bọn họ, trong đầu chỉ có một ý niệm: Xong rồi!
Miêu Nguyệt nén giận đi về phía hai người, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tôi hỏi hai người hơn nửa đêm không ngủ đến nơi này làm gì?".