Nhờ bộ phim “Lòng đã yêu em” mà Ninh Tây hơi đỏ lên một chút. Có người hâm mộ tò mò chạy đến weibo của cô, thấy số lượng chú ý chỉ có con số, phát weibo cũng không người bình luận. Vì thế, có nhiều người qua đường vừa đồng tình vừa không chán ghét liền chú ý Ninh Tây.
Đoàn đội tuyên truyền của Cửu Cát cũng rất giỏi, bọn họ cũng không đem chuyện này làm lớn, để tránh cho người qua đường cảm thấy phản cảm với Ninh Tây, chỉ để Ninh Tây đi theo đoàn tuyên truyền bộ phim Lòng đã yêu em, ăn ké theo đoàn làm phim mà thôi.
Đạo diễn của phim thấy Ninh Tây không kém, nên không phản đối sự sắp xếp của Cửu Cát. Bởi vậy, khi đoàn làm phim của bọn họ tham gia tiết mục tống nghệ để chuẩn bị tuyên truyền thì cũng đưa Ninh Tây đi theo.
Người mới giống như Ninh Tây không có tư cách dùng phòng hóa trang cùng với nam nữ nhân vật chính. Vì vậy, trước lúc thu tiết mục, cô và hai vai phụ khác ở cùng một phòng hóa trang, thành thành thật thật xếp hàng chờ trang điểm.
Nhân viên công tác ở đài truyền hình đều là người khôn khéo, bình thường sẽ không đắc tội với ai. Mà đối với người mới có tiềm lực như Ninh Tây thì bọn họ càng thêm chu đáo, khách khí.
Hai vai phụ có thể đến tham gia tuyên truyền cũng đều là tiền bối trong giới, có thực lực nhưng thiếu nhân khí. Ninh Tây không dám đoạt trước bọn họ, chỉ ngồi bên cạnh chờ đợi.
Có trợ lý trang điểm lo rằng cô ngồi lâu quá nhàm chán còn bê cho cô một cốc nước và cầm một quyển tạp chí đến.
Chờ vai nam phụ hóa trang xong thì cũng đến lượt Ninh Tây. Cô yên lặng ngồi xuống ghế, không tùy ý lôi kéo làm quen với thợ trang điểm, nhưng vẻ mặt tươi cười đủ khiến người khác không cảm thấy cô khó thân thiện.
Thợ trang điểm từng gặp qua nhiều nghệ sĩ mới, vì vậy người yên tĩnh bớt việc như Ninh Tây càng dễ làm cho cô có hảo cảm, tâm trạng hơi phiền chán vì trang điểm quá nhiều cũng bình tĩnh hơn.
Đợi tất cả nghệ sĩ hóa trang xong đi ra ngoài, hai thợ trang điểm cùng trợ lý của bọn họ mới thở dài một hơi.
- Ninh Tây kia, nhìn người thật cũng rất đẹp.
Thợ trang điểm Giáp khẽ than một câu, sau đó đưa tay lên mặt làm động tác vung dao:
- Có cái này hay không?
Người trang điểm cho Ninh Tây lắc lắc đầu:
- Hoàn toàn tự nhiên đấy!
Nghệ sĩ có phẫu thuật thẩm mỹ hay không thì thợ trang điểm bọn họ biết rõ nhất. Chỉ là mọi người đều lăn lộn trong giới, biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, giả ngu ngơ với nhau mà thôi.
- Không trách Cửu Cát coi là bảo bối để nâng. Tướng mạo tốt, có độ công nhận cao, về sau không thiếu người để ý.
Thợ trang điểm giáp sắp xếp lại đồ nghề trang điểm:
- Nói không chừng lần này bọn họ thật sự nâng lên được một đóa tiểu hoa.
Tiết mục tống nghệ đều có kịch bản, nhưng dù có thì chỉ là tổng thể chung, không thay đổi mà thôi. Còn chi tiết thì lại cần đến các vị khách quý tham gia tống nghệ tự xử lý, làm sao tăng sự lên chú ý của tiết mục.
Ninh Tây vừa là người mới vừa là vai phụ nhỏ nên không thể xông ra đoạt danh tiếng của nhân vật chính được. Nếu thật sự thế thì dù nhân vật chính không ngại, người hâm mộ nhân vật chính lẫn người hâm mộ qua đường cũng sẽ nhìn cô không vừa mắt.
Đến gần hết tiến mục, người chủ trì liền hỏi nhân vật nam chính Sở Hằng:
- Tất cả mọi người chúng ta đều biết trong bộ phim này có đến cô gái thích anh. Vậy anh nói xem, anh thích nhất là người nào?
Sở Hằng ra vẻ hoảng sợ nhìn về phía nam chủ trì:
- Anh Giang, anh định đẩy tôi vào chỗ bất nghĩa hay sao?
- Hóa ra cậu nhìn ra rồi hả?
Nữ chủ trì cầm micro cười lớn và nói:
- Anh ta đang ghen ghét anh được nhiều người đẹp yêu mến nên cố tình gây chuyện đấy.
- Này này này, ai nói đấy! Anh Giang tôi đây dáng vẻ đường đường, trên đời có một, chẳng lẽ lại không ai yêu thích.
Nam chủ trì quay về phía người xem ở dưới khán đài:
- Mọi người nói xem có đúng hay không?
Nhưng mà những người xem cực kỳ không nể tình, đồng loạt phát ra tiếng xùy.
Anh Giang tỏ vẻ bị thương tổn:
- Các bạn sao lại thế? Trước khi Sở Hằng đến đây, còn nói tôi là nam thần các bạn yêu nhất. Giờ Sở Hằng vừa đến, tôi lại thành người đáng thương không ai ngó tới rồi.
Anh ta quay đầu lại, nhìn qua ba nữ nghệ sĩ trên đài, sau đó đưa micro về phía Ninh Tây:
- Ninh Tây, cô nói xem, tôi với Sở Hằng, ai đẹp trai hơn?
Từ khi Ninh Tây lên đài đến giờ vẫn chưa nói chuyện gì, anh Giang có quan hệ không kém với Trương Thanh Vân nên cố tình cho Trương Thanh Vân chút mặt mũi.
- Anh Giang muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?
Trong màn hình, mỹ nhân hơi cau mày, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn khiến người ta nhìn vào không nhịn được mà cảm thấy thương tiếc.
Anh Giang tò mò hỏi:
- Nói dối thì thế nào?
- Sở Hằng đẹp trai hơn anh một chút!
Hai măt anh Giang lập tức tỏa sáng:
- Vậy nói thật thì sao?
- Nói thật thì…
Ninh Tây hơi nghiêng đầu nhìn về Sở Hằng đang đứng cạnh nữ chính:
- Sở Hằng đẹp trai hơn anh rất nhiều!
Lời nói vừa ra, toàn trường cười to, nhất là có không ít người hâm mộ của Sở Hằng đều hoan hô, hét ầm lên.
Anh Giang che ngực, quay đầu sang nói với đạo diễn ở chỗ khuất:
- Đạo diễn, mau gọi giúp tôi với. Trái tim tôi bị tổn thương nghiêm trọng, cần cấp cứu.
Ninh Tây đưa tay che miệng, cười đến rung nhẹ hai vai. Sau đó, camera lại quay cho cô một cảnh đặc tả.
Người đẹp chính là người đẹp, cho quay đặc tả cực kỳ gần cũng đẹp không thể bắt bẻ được gì.
Sau khi quay xong tiết mục, đạo diễn và người chế tác cùng nhau cắt nối, biên tập lại tiết mục. Ông cười bảo:
- Trong tiết mục lần này, mấy vị quay phim của tổ tiết mục chúng ta hình như đều quay cận cảnh cho người mới thì phải.
Người chế tác uống ực một ngụm cà phê, nhìn màn hình quay cận cảnh làn da Ninh Tây không một chút tỳ vết, giọng nói mang theo kinh diễm:
- Người đời dù sao cũng thiên vị người đẹp mà.
Đạo diễn suy nghĩ một chút:
- Giữ lại hai màn ảnh cận cảnh cho vào tiết mục đi.
- Được!
Chế tác khẽ gật đầu, sau đó chọn lấy hai cảnh đặc tả đẹp nhất để lại.
Hai ngày sau, khi tiết mục này phát sóng, Ninh Tây phát hiện weibo của mình đã có hơn hai trăm ba mươi nghìn người hâm mộ, bình luận ở bên dưới đều là bảo cô đăng ảnh tự chụp.
- Vậy là… em dựa vào khuôn mặt để kéo fan à?
Ninh Tây ôm hộp bắp rang, lười biếng dựa vào ghế sa lon trong văn phòng Trương Thanh Vân.
- Có thể dùng mặt để kéo fan là tốt rồi.
Trương Thanh Vân nhìn thấy cô chẳng buồn cử động liền bảo:
- Chu Chính Xuyên vừa lấy được đại ngôn của một nhãn hiệu lớn, cần một nữ diễn viên phối hợp, tôi sẽ tranh thủ lấy cho em rồi.
- Nhãn hiệu gì thế?
Ninh Tây bỏ bắp rang bơ xuống, hơi tò mò.
- Quần áo nam Thương Hạc
- Nhãn hiệu quần áo nam lớn nhất trong nước?
Ninh Tây giơ ngón tay lên:
- Ngay cả đại ngôn cũng có thể lấy được, anh Chu thật là giỏi.
- Lấy địa vị của em bây giờ, nếu có thể thuyết phục được người của trang phục Thương Hạc để em làm người phối hợp với Chu Chính Xuyên thì có để chúng ta đưa tiền cho họ cũng được.
Trương Thanh Vân thở dài:
- Chỉ là chuyện này em đừng ôm hy vọng quá nhiều.
Ninh Tây tủm tỉm gật đầu:
- Em biết rõ rồi. Cảm ơn anh Trương.
Thấy cô như vậy, Trương Thanh Vân cũng không tiện nói thêm gì nữa, đầu óc nhanh chóng hoạt động, nghĩ xem phải nhờ đến chỗ nào mới có thể lấy được vai phụ của quảng cáo này cho Ninh Tây.
Nhưng mà chuyện thường xảy ra ngoài sự đoán trước của mọi người. Bên này Trương Thanh Vân còn chưa nghĩ được biện pháp tốt nào thì bên trang phục nam Thương Hạc đã gọi điện tới, ý bảo là người phụ trách của bọn họ nhìn thấy ảnh bình thường của Ninh Tây, cảm thấy cô vô cùng thích hợp với nhân vật bên trong quảng cáo, vì vậy mời Ninh Tây tham dự quay chụp quảng cáo.
Đồng thời bọn họ cũng truyền hợp đồng qua, giá cả tương đương với nghệ sĩ hạng hai.
Trương Thanh Vân cảm thấy kỳ lạ, liền gọi điện hỏi thăm người đại diện của Chu Chính Xuyên. Bên kia lại bảo rằng chỉ nói qua với người phụ trách của Thương Hạc, cũng không chưa bảo thêm gì cả.
Trương Thanh Vân liền hỏi Ninh Tây:
- Em có quen biết với người của Thương Hạc?
Ninh Tây lắc đầu: “Không biết.”
Trương Thanh Vân nhìn đi nhìn lại hợp đồng trong tay. Điều lệ rõ ràng, không có cạm bẫy, hơn nữa giá cả cũng cao hơn giá trị bây giờ của Ninh Tây. Loại khác thường này khiến anh nhíu nhíu mày. Anh từng thấy nhiều những giao dịch dơ bẩn của giới giải trí rồi, vì vậy gặp chuyện thế này không thể không suy nghĩ.
- Lúc quay quảng cáo, tôi sẽ đưa em đi.
Trương Thanh Vân nghĩ ngợi một hồi, đành bỏ nghi ngờ sang một bên, dặn dò Ninh Tây:
- Đến lúc đó, nếu có người mời em ăn cơm hay gì khác thì em phải nói sớm cho tôi biết, không được đồng ý dễ dàng đấy.
Cửu Cát bọn họ là công ty giải trí chính quy, không liên quan đến mấy vụ làm ăn khác.
Quảng cáo được quay chụp tại bờ biển ven thành phố. Lúc đến đây rồi Ninh Tây mới phát hiện ra nơi này hơi lạnh. Cô mặc váy đỏ bằng lụa mỏng để quay chụp, suýt chút nữa lạnh cóng. Vì vậy, Ninh Tây đành phải khoác thêm áo khoác dày, ngồi co rụt trên ghế để thợ trang điểm làm tóc.
- Sợ lạnh đến thế cơ à?
Chu Chính Xuyên đưa cho cô một cốc cà phê nóng, vì không làm hỏng son môi còn cẩn thận cắm thêm ống hút vào.
- Uống mấy ngụm cho ấm người, đợi một lát nữa bắt đầu cũng dễ chịu hơn chút.
- Cảm ơn sư huynh!
Ninh Tây uống mấy ngụm cà phê, rồi kệ cho thợ trang điểm đánh phấn lên mặt, trong đầu thì tưởng tượng đây không phải mặt mình mà là một bức tường.
Đạo diễn đi tới nói cho hai người biết yêu cầu mà mình cần. Điều Ninh Tây phải làm được chính là phải đẹp.
Đẹp giống như một vùng nước, đẹp giống như một đoàn lửa, đẹp đến mức như tuyết trắng không nhiễm bụi trần… Nói tóm lại là phải làm sao cho người nhìn quảng cáo không dời ánh mắt đi là được.
Chu Chính Xuyên là nhân vật chính nên chắc chắn sẽ quay chụp riêng trước. Ninh Tây ngồi ở một bên nhìn Chu Chính Xuyên khống chế nhân vật mình đóng vô cùng tốt, cũng hiểu vì sao anh ta có thể lăn lộn rất khá trong giới này rồi.
Có tướng mạo, có năng lực lại biết làm người! Ở trong giới này, nam nghệ sĩ như vậy thường phát triển được.
Trên thực tế, trong ngành giải trí, nam nghệ sĩ thường nhẹ nhõm hơn nữ nghệ sĩ rất nhiều, bởi vì người đời thường hà khắc hơn với nữ nghệ sĩ.
- Tiểu thư Ninh Tây, chuẩn bị đến cô ra sân khấu rồi.
Một vị nhân viên công tác chạy tới, giọng điệu cực kỳ khách khí.
- Được! Cảm ơn.
Ninh Tây đứng lên, hít sâu một hơi rồi bỏ áo khoác trên người xuống, lộ ra chiếc váy dài màu đỏ xinh đẹp động lòng người.
Trên bờ cát, một chiếc xe du lịch từ từ dừng lại, mấy nam nữ mặc đồ công sở đi xuống xe.
- Thường tổng, phía trước chính là chỗ quay chụp quảng cáo sản phẩm mới của chi nhánh công ty chúng ta.
Một nam nhân trung tuổi chỉ về phía trước và hỏi:
- Ngài có muốn qua xem không?
Thực tế thì trong lòng ông ta cũng không chắc rằng ông chủ mình có cảm thấy hứng thú với mấy chuyện như thế hay không.
Người kia nhìn về phía quản lý chỉ, gió biển thổi bay tóc anh khiến khuôn mặt anh thêm vài phần dịu xuống.
- Nếu như đã đến thì đi xem đi.
Anh quay lại nói với quản lý:
- Mấy nam nay quần áo nam Thương Hạc làm rất được.
Nghe được câu khen ngợi đó, quản lý liên tục khoa tay múa chân, miệng thì bảo đây là công lao của rất cả mọi người, nhưng ánh mắt không che giấu được sự vui mừng.