Khi Tần Vi Nhiên đi vào, Lam Hà Sinh đang cùng Tần Ngạo Thiên bàn chuyện thừa kế.
“Thông gia, Vi Nhiên còn nhỏ, có phải quá vội rồi không?” Tần Ngạo Thiên có chút lo lắng, dường như thật sự muốn tốt cho Tần Vi Nhiên.
Lam Hà Sinh cười lắc đầu: “Vi Nhiên đã hai mươi hai tuổi rồi, tôi cũng đã già, cũng nên học cách kinh doanh, không vội.”
“Cha vợ, Vi Nhiên vừa trở về, bây giờ đang là Thiếu tá, nến bây giờ thừa kế gia sản thì không tốt lắm.”
“Đúng vậy, thông gia, chúng ta dù sao cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, cũng phải cân nhắc cho Vi Nhiên. Chuyện này đối với tiền đồ con bé không tốt lắm, ông cũng biết, là quân nhân thật sự cũng rất mẫn cảm.”
“Có cái gì mà mẫn cảm? Tôi cũng vì cân nhắc đến điểm này nên mới muốn giải quyết chuyện thừa kế nhanh một chút. Con bé bây giờ không phải làm ăn mà là thừa kế sản nghiệp. Tôi còn chưa nghỉ hưu, Lam Thị có tôi chèo chống, không có vấn đề gì.”
Tần Ngạo Thiên còn muốn nói gì đó, Tần Vi Nhiên lại đi vào ngồi xuống cạnh Lam Hà Sinh: “Ông ngoại, mọi người đang nói cái gì vậy?”
Lam Hà Sinh vỗ vỗ mu bàn tay Tần Vi Nhiên: “Vi Nhiên, ông ngoại muốn lập tức giao cho con quyền thừa kế Lam Thị. Con cũng biết, trước lúc mẹ con chết, ông còn chưa giao quyền cho mẹ con, nhiều năm rồi, Lam Thị vẫn nằm trong tay ông. Cũng đến lúc nên giao cho con rồi. Về sau, ông ngoại làm công cho con, được không?”
Tần Vi Nhiên biết Lam Hà Sinh tranh thủ lợi thế cho cô, cảm thấy rất cảm động, cũng định nhận lời, nhưng vừa lúc nhìn tháy Tần Phi Nhiên bước vào, liền thay đổi ý định.
Trầm Linh nhìn thấy Tần Phi Nhiên, lập tức cười nói: “Kỳ thật Vi Nhiên sớm kế thừa sản nghiệp thì cũng không có gì không tốt. Phi Nhiên của chúng tôi cũng du học ở A quốc mới về, đúng lúc học ngành kinh tế, đến lúc đó…”
“Ông ngoại.” Trầm Linh còn chưa nói xong, Tần Vi Nhiên liền chen ngang, nói với Lam Hà Sinh: “Ông vẫn còn trẻ mà, cần gì phải gấp gáp giao cho con. Dù sao quyền thừa kế cũng sẽ nằm trong tay con, ai mà cướp được? Lam Thị ở trong tay ông phát triển không ngừng, con không muốn quan tâm tới việc này sớm như vậy.”
Tần Vi Nhiên tung hoành ở mạt thế được coi như là thiên tài, có chuyện gì mà cô nhìn không thấu? Trầm Linh tính toán, một khi Tần Vi Nhiên thừa kế Lam Thị, nói sao thì cũng mang họ Tần, Lam Thị không phải là hoàn toàn trở thành sản nghiệp của Tần gia sao? Nếu đã là sản nghiệp nhà mình, Tần Phi Nhiên vào đó làm việc cũng rất hợp lý. Nói như vậy, Tần Phi Nhiên có thể nhân cơ hội giành lấy quyền lực trong Lam Thị. Đến lúc đó, đến lúc đó, Tần Vi Nhiên tối đa chỉ nhận được một cái xác rỗng, hoặc là giải quyết rỗi rắm trong tập đoàn.
Cho dù Lam Hà Sinh không biết ý đồ của Trầm Linh, nhưng cũng sẽ không cho Tần Phi Nhiên vào Lam Thị làm việc, cũng thuận theo ý Tần Vi Nhiên: “Con đó, được rồi, là số mệnh ông ngoại cực khổ, ông quản Lam Thị giúp con, còn phụ trách tiêu tiền giúp ông là được.”
Tần Vi Nhiên cười nói: “Đến lúc đó ông không ghét bỏ con tiên xài phung phí là được.”
“Sẽ không đâu. Ông ngoại kiếm tiền đều dành cho Vi Nhiên, con muốn xài sao thì sai. Đúng rồi, ông thấy ngân hàng báo lại con xài vạn?”
“Dạ, mua một chiếc xe.”
“À… ông biết con trở về, cũng đã đặt cho con một chiếc xe, có lẽ hai ngày nữa sẽ giao tới. Là xe thể thao Lamborghini, con có thích không?”
“Ông ngoại, con không thích xe thể thao, con thích xe việt dã lớn một chút.”
“Không thích à? Không sao, không thích thì cứ để đó, để dành dùng sau.”
Tần Phi Nhiên ghen tị nhìn Tần Vi Nhiên. Xe thể thao Lamborghini mà còn để dành lại đó? Dựa vào cái gì mà cô ta lại muốn gì được đó, mà cô muốn một chiếc xe cũng không được. Ông nọi nói quá đắt, về sau rồi nói. Hai tay Tần Phi Nhiên nắm chặt, âm thầm thề, cô nhất định phải phá hủy cô ta, đoạt hết tất cả những gì cô ta có được.
Tần Vi Nhiên vô tình nói ra, nhưng Lam Hà Sinh lại muốn khiêu khích đám người Tần gia một chút. Nếu ông ngoại thích như vậy, cô đương nhiên phải phối hợp. Đám người Tần gia càng căm tức, cô cáng cảm thấy sảng khoái.”
Lam Hà Sinh nói chuyện với Tần Vi Nhiên một chút rồi tàm biệt. Tần gia đương nhiên là hư tình giả ý đưa tiễn một chút.
Trở về phòng khách, Tần Vi Nhiên biết bọn họ có chuyện muốn nói nên ở lại.
Tần Ngạo Thiên ngồi trền sô pha, thở dài: “Vi Nhiên, con có hận ông nội vì đã đưa con đến căn cứ nhận sự huyến luyện tàn khốc hay không?”
Tần Vi Nhiên cười nhạt: “Không, con rất cảm kích ông nội. Nếu không có ông nội, con cũng sẽ không có thành tựu như hôm nay.”
Tần Ngạo Thiên sửng sốt một chút, lập tức cười gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Vi Nhiên. Bất luận là thông minh tài trí hay tính cách của cô, ông rất thích. Nếu không có sự việc năm đó, chỉ sợ hắn đã đem cô trở thành báo bối nâng niu trong long bàn tay. Đáng tiếc…
Tần Lăng Phi nhíu mày nhìn Tần Vi Nhiên: “Bây giờ con đã là Thiếu tá, Quốc gia an bài con làm việc ở đâu?”
“Cục Quốc An!”
Tần Ngạo Thiên cùng Tần Lăng Phi liếc nhau, khiếp sợ không thôi. Cục Quốc An không phải ai muốn vào là vào được, thậm chí có tin đồn Cục Quốc An không chỉ đơn giản như bên ngoài, có một số bí mật ngay cả bọn họ cũng không biết.
“Con làm công việc gì trong Cục Quốc An?”
“Hôm nay con mới đi báo tin, công việc cụ thể vẫn chưa được sắp xếp, phải chờ đến ngày mai chính thức làm việc mới biết được.”
Trong long Tần Ngạo Thiên và Tần Lăng Phi đều tiếc hận. Nếu không có chuyện năm đó, Tần Vi Nhiên nhất định sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của Tần gia bọn họ, nhưng mà hiện tại, bọn họ không thể không nhanh chóng diệt trừ cô trước khi cô đứng vững.
“Được rồi, con cũng đã mệt mỏi, đi nghỉ ngơi sớm đi!”
“Dạ.” Tần Vi Nhiên đứng dậy đi lên lầu.
Tần Phi Nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng Tần Vi Nhiên, cho đến khi không nhìn thấy cô nữa mới thu hồi ánh mắt độc ác kia.
Tần Phi Nhiên bĩu môi nhìn Tần Ngạo Thiên: “Ông nội, ông coi cô ta kìa !”
“Được rồi, con cũng đi nghỉ sớm đi, về sau không được chịu thua kém người ta.”
Tần Phi Nhiên vừa nghe, lập tức tức giận dậm chân, xoay người đi lên lầu.
Tần Lăng Phi liếc nhìn Trầm Linh một cái. Trầm Linh hiểu ý, chạy lên theo.
Tần Phi Nhiên vào đến phòng đã bắt đầu làm loạn.
Trầm Linh nhạt cái gối dưới đất lên, cười nói: “Coi con kìa, thiếu kiên nhẫn như vậy, làm sao đấu lại Tần Vi Nhiên?”
“Mẹ, mẹ xem bộ dạng Tần Vi Nhiên làm cho người ta chán ghét kia, cô ta có gì đặc biệt hơn người chứ? Không phải chỉ là một Thiếu tá thôi sao? Mẹ coi ông nội kìa, cái gì mà về sau đừng thua kém người ta? Con mười chin tuổi đã có bằng Thạc sĩ kinh tế, ông ta còn nói con không thua kém một ai, làm ông ta hãnh diện. Vậy mà Tần Vi Nhiên vừa về tới, ông ta lại nói con vô dụng.”
“Ông nội con nói con vô dụng lúc nào?”
“Ý tứ của ông ta chính là như vậy. Tần Vi Nhiên cái gì cũng có, tiền tài, quyền lợi, bạn trai đều là thứ tốt. Con thì sao? Con cũng là hờn ngọc quý trên tay Tần gia, nhưng cái gì cũng không có.”
“Được rồi, Phi Nhiên! Con yên tâm, mẹ sẽ không để cho con thiệt thòi. Một ngày nào đó, tất cả những gì Tần Vi Nhiên có, con cũng sẽ có, mẹ cam đoan!”
“Thật sao?" Tần Phi Nhiên vẻ mặt chờ mong nhìn Trầm Linh.
“Đương nhiên là thật. Mẹ cực khổ gả vào Tần gia, nếu cuối cùng không có được gì, sao mẹ có thể cam tâm? Bằng mọi giá, cho dù là những chuyện thương thiên hại lý, vì để có được thứ mẹ muốn, mẹ sẽ không từ thủ đoạn.”
Tần Phi Nhiên lập tức gật đầu: “Mẹ, mẹ nói rất đứng. Dựa vào cái gì mà hai mẹ con chúng ta phải chịu ủy khuấy? Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ giúp mẹ.”
Trầm Linh cười gật đầu, vừa lòng nhìn Tần Phi Nhiên.