Triệu Từ đem một phong dịch trạm cấp tốc dâng lên: "Bệ hạ, tấu sớ từ Phượng Tường đưa tới."
"Phượng Tường?" Hoàng đế mở tấu sớ ra, nhìn lời trần tình trong tấu sớ mà nhếch miệng cười hỏi: "Phủ Phượng Tường còn chưa sắp xếp tri phủ khác nhậm chức hay sao?"
Hàn Đồng đứng ở một bên trả lời: "Quan Kinh thay thế, nghĩ chắc là quan địa phương còn chưa nhận kịp tin tức."
"Sở vương dâng tấu sớ đề cử nhân tài cho trẫm." Hoàng đế đem tấu sớ ném đến trước mặt Hàn Đồng: "Ngươi nhìn xem."
Hàn Đồng nghiêm túc đọc xong: "Lục vương ở quận Phù Phong đã hơn một năm, chắc là đối với quan địa phương ở Phượng Tường đều có hiểu biết mới dâng lên tấu sớ này."
"Hơn một năm..." Hoàng đế cúi đầu suy nghĩ sâu xa, chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lạnh thấu xương, tự hỏi: "Sắp đến Đông Chí rồi sao?"
"Vâng, từ bây giờ cách đến ngày Đông Chí còn chưa tới nửa tháng."
...
Mùa đông năm Kiến Bình thứ chín, năm nay Đông Chí vẫn không tổ chức đại triều hội, chỉ tổ chức thiết yến trong đại nội mà thôi.
Thành Đông Kinh trải qua mấy tháng âm u thì hiện tại đã dần dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh như lúc trước.
Ngày Đông Chí, nhà nào cũng thay y phục mới, mua đồ ăn, đi tế tổ tiên.
Sáng sớm, người mặc lục bào thường đọc chiếu thư trên Tuyên Đức lâu đã được thay đổi thành một người khác.
Nhưng người dưới lầu thành đều biết, hắn vẫn là Thông sự Xá nhân của Tam Tỉnh, Trung Thư: "Môn hạ, Kiến Bình năm thứ chín, tháng mười một cả Vệ quốc cùng chung vui, đặc biệt được thoải mái vui chơi một ngày."
Thiên tử mang theo tông thất tế tự tổ tiên xong, đến tế đàn cầu nguyện trên trời sau đó trở về đại nội.
Trong thiết yến, các vị chư thần đều tụ tập ở Tập Anh điện.
Trong yến hội, Sở vương phi mang thai, lấy danh nghĩa Sở vương phủ tham dự thiết yến.
Thay Sở vương xuất hiện trước mắt các vị chư thần.
"Cung chúc bệ hạ thánh cung vạn phúc."
Hoàng đế thấy nàng mang thai liền nháy mắt với Triệu Từ ở một bên, Triệu Từ liền theo thánh ý đi qua ngăn Sở vương phi hành lễ.
"Sở vương phi thân thể không tiện, những hư lễ này cũng không cần làm."
"Tạ bệ hạ thông cảm."
"Trưởng tôn chết non, Sở vương phi phải hảo hảo bảo trọng thân thể của mình."
"Vâng."
Hoàng đế phất phất tay về phía hắn, từ trên đại điện cất bước đi xuống bậc thang.
Trong đình viện phía dưới còn có một đám đại thần mặc công phục màu đỏ đang ngồi.
Hoàng đế nhìn nụ cười vui vẻ của các vị đại thần, đột nhiên trầm mặt xuống đứng vững, sau đó vẫy tay với Triệu Từ: "Đi phân phó người của Thượng Thực cục đưa chút thức ăn và rượu vui trong ngày Đông Chí đến Đông Cung."
"Vâng."
"Báo, Hoàng Thành ti đến báo."
Hoàng đế nhẹ nhàng giơ tay lên.
"Sở vương đã về kinh, đang trên đường tới đại nội."
Tiêu Ấu Thanh vừa ngồi xuống, trước mắt đã bị một cái bóng khổng lồ đột nhiên xuất hiện chặn đi tầm mắt.
Nàng không đứng dậy, cũng không nói gì, chỉ nhìn thức ăn trên bàn.
Đặt tay lên ngực, giống như nhìn thấy đồ ăn liền sẽ muốn buồn nôn.
Triệu vương nhìn thấy bộ dáng này của nàng cùng với trước bụng nàng đã nhô lên.
Bàn tay ở trong tay áo đã vặn vẹo thành một nắm: "Ngươi thật sự mang thai hài tử của hắn?"
Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu, dáng vẻ không hiểu: "Tam vương đang nói cái gì vậy? Ta nhớ lúc trước Tam vương phi cũng mang thai hài tử của Tam vương, không phải sao?"
"Cái này không giống, nàng ấy là thê tử của ta..."
Tiêu Ấu Thanh rất khinh bỉ cắt ngang lời của hắn: "Có cái gì không giống nhau? Tam vương phi là thê tử của Tam vương ngài.
Còn Tiêu Ấu Thanh là thê tử của Lục vương." Chợt cười lạnh một tiếng: " Hay là ý Tam Vương muốn nói, Ấu Thanh là nữ tử, Tam vương là nam tử.
Nam nhân thê thiếp thành đàn là chuyện đương nhiên, mà Ấu Thanh thì không nên cho Lục vương sao?"
"Ngươi!" Triệu vương thẹn quá hóa giận đến gần một bước: "Lúc trước người tiếp cận bổn vương là ngươi, người trêu chọc bổn vương cũng là ngươi, người không cần sau đó đẩy ra vẫn là ngươi." Triệu vương tận mắt nhìn thấy từ khi Tiêu Ấu Thanh vào Sở vương phủ, hai nhà Tiêu Khương đều thuận theo Sở vương phủ.
Sở vương từ một thân vương không ai biết kia, lắc mình một cái liền biến thành người mà ai ai cũng đều muốn hướng tới.
Điều này làm cho hắn vừa ghen tị vừa hận đến thấu xương: "Rốt cuộc nguyên nhân là gì? Lại khiến cho ngươi bỏ ta mà chọn hắn?"
Triệu vương nhìn xung quanh thấy không có ai tới, trầm mặt nói: "Ngươi đối với ta, chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không có sao?"
"Không có." Tiêu Ấu Thanh trả lời cực kì nhanh.
Triệu vương buông hai tay xuống muốn đến gần một bước, còn chưa kịp sải bước đi đã bị người phía sau kéo lại.
Hàn Đồng tiến lên chắp tay khom người với Tiêu Ấu Thanh: "Hạ quan bái kiến Sở vương phi, Vương phủ có chuyện vui truyền ra mà hạ quan ở bên cạnh cũng chưa từng tới cửa chúc mừng, mong Vương phi tha thứ."
"Đô thừa chỉ ngày ngày ở ngự tiền, tất nhiên là lấy quốc sự làm đầu.
Chờ đứa nhỏ này sinh ra, Vương phủ nhất định sẽ mời Đô thừa chỉ đến uống rượu đầy tháng."
"Hạ quan nhất định sẽ đến, trước tiên ở đây chúc Vương phi, vui mừng có Hoàng tôn."
"Đa tạ."
Sau đó Hàn Đồng dùng sức kéo Triệu vương đang không chịu đi.
Triệu vương vẻ mặt oán giận: "Tiên sinh sao lại đến đây, nàng..."
Hàn Đồng kéo hắn đến một góc nhỏ: "Hạ quan nếu không đến, Tam vương ngài định chuẩn bị làm gì trong ngự yến cung đình đây? Muốn học theo Hoàng đế tiền triều, đoạt thê tẩu của huynh đệ sao?"
"Bổn vương đây không phải là vì tức giận sao." Triệu vương sau đó lại khẽ hô một hơi: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, một ngày nào đó, bổn vương sẽ cướp trở về."
Hàn Đồng nhìn chằm chằm Triệu vương, nói: "Tam vương đối với Sở vương phi?"
Triệu vương liền cuống quít giải thích: "Bổn vương cũng không phải thích, bổn vương chỉ là không thể thấy đồ vốn thuộc về mình lại bị người khác đoạt đi mà thôi."
Hàn Đồng lắc đầu: "Khẩu thị tâm phi."
"Ta..."
"Bệ hạ đối với Đông Cung vẫn còn thương hại, vừa rồi còn phái người đến Thượng Thực cục phân phó."
Một câu nói lơ đãng này liền khiến Triệu vương nhìn về phía Đông đại điện.
Hàn Đồng nhìn thấy sát tâm cùng do dự trong mắt hắn, liền nói: "À còn có, Tam vương nửa tháng gần đây cũng không có tới tìm hạ quan.
Hạ quan quên nói cho ngài biết, hơn mười ngày trước bệ hạ đã phái người đi triệu tập Sở vương về kinh đón năm mới.
Lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, hạ quan phỏng đoán trễ nhất là đêm nay hẳn là sẽ tới."
————————
Hôm nay trong cung có dạ yến, người của Hoàng Thành ti liền tụ lại ở cửa Nam cung.
Người kia phong trần mệt mỏi thay đổi công phục cùng đai ngọc, từ trên xe ngựa đi xuống, đi tới giữa hai tòa tỉnh đình trước Đại Khánh điện thì đụng phải mấy nội thị cùng cung nhân đang xách hộp thức ăn đi ra.
"Đây là đang làm gì?"
"Bẩm Lục vương, hôm nay là Đông Chí, là bệ hạ phân phó Thượng Thực Cục đưa tới cho Đông Cung."
"Ồ..."
Hôm nay nàng mới chạy tới thành Đông Kinh, về phủ thay y phục sau đó vào cung mới biết được Sở vương phi đã thay nàng đi đại nội dự tiệc.
Liền vội vàng thay công phục không ngừng vó ngựa chạy vào cung.
Trong thành ngẫu nhiên có gió đông lạnh lẽo thổi qua.
Có một nội thị hoàng môn đi lên bậc thang ở Tập Anh điện: "Khởi tấu bệ hạ, Sở vương đến rồi."
Thanh âm nội thị không lớn, làm cho người đang ôm túi ấm thất thần nhất thời lấy lại tinh thần.
Chợt ngẩng đầu, rung động đôi mắt, nhìn thấy một người mặc tử bào chỉnh tề sạch sẽ đang bước thong dong đi vào trong điện.
"Thần, Vệ Hoàn, tham kiến bệ hạ, cung chúc bệ hạ thánh cung vạn phúc.
Tham kiến thánh nhân, cung chúc thánh nhân thiên thu vạn tuế, âm cực chí chí, dương khí thủy sinh, nguyện nhị thánh dưỡng thân, thân thể an khang, phúc thọ khang ninh."
Trước đó khi từ hành lang cung đi vào đình viện ở Tập Anh điện đã có đại thần nghi ngờ nhìn nàng.
Từ sau khi chuyện Sở vương phi có thai được truyền ra, tin tức Sở vương không ở trong kinh cũng truyền theo làm mọi người đều biết: "Lục vương này sao lại trở về rồi?"
"Là bệ hạ triệu về, tuy nói là thứ tử không được yêu thích nhất.
Nhưng ta thấy là do bệ hạ cố ý xa lánh, mục đích chân chính là muốn rèn luyện mới đúng."
"Các vị đại thần không cảm thấy, bộ dáng của Lục vương rất giống Nhị vương hay sao?"
Hoàng đế cười cười, giơ tay lên: "Đứng lên đi." Lại hướng các vị đại thần nói: "Lúc lễ Hàn Thực là do tư tâm nhớ mong của trẫm cùng mẫu thân Lục Lang, cho nên cũng chưa nói cho các vị chư khanh biết, khiến các vị mang lòng nghi ngờ.
Cho nên hôm nay đặc biệt triệu hắn trở về tham dự cung yến."
"Thiên tử Thánh Minh, Sở vương thiên thu."
Sở vương lại chắp tay với Triệu vương cùng Triệu vương phi bên cạnh Tiêu Ấu Thanh, cười nói: "Một năm không gặp, Tam ca cùng tẩu tẩu gần đây có tốt không?"
Triệu vương đứng dậy cười cười: "Nhờ phúc của Lục đệ, bổn vương rất tốt." Mà Triệu vương phi bên cạnh hắn chỉ là phúc thân hành lễ liền đem đầu quay sang một bên khác, khí sắc nhìn cũng không tốt lắm.
Sở vương không nhiều lời mà đi về phía hai vị lão đầu bên cạnh, sau khi hỏi xong cuối cùng mới đi tới trước mặt Sở vương phi: "Ngươi..." Sở vương đem người chuẩn bị đứng dậy nhẹ nhàng ấn xuống, chợt sải bước đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống.
"Ngươi không cần lo lắng, là ta tự mình xin lệnh trở về, không phải do hắn uy hiếp, cho nên...!Ta chỉ có thể ở lại trong vài ngày." Sở vương chợt nghiêng người, nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới, chợt vươn tay nắm chặt tay nàng: "Vất vả cho ngươi, vì chuyện của ta mà phải vất vả như vậy, thật xin lỗi."
Tiêu Ấu Thanh vươn tay phủ lên gương mặt gầy gò của nàng: "Mới chỉ nửa năm mà thôi, sao ngươi lại gầy nhiều như vậy, ngươi...?"
Sở vương cầm tay nàng, lại nghiêng đầu dùng mũi cọ cọ, xoay chuyển nàng kéo vào trong ngực: "Chờ về phủ có thời gian ta sẽ chậm rãi kể lại với ngươi."
Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu, tràn đầy u oán nhìn nàng: "Thái tử phi điện hạ hiện tại đang ở bên cạnh Sở vương phủ." Vừa dứt lời nàng liền cảm nhận được tay Sở vương đang nắm tay nàng đột nhiên run rẩy một chút, nàng liền vùi đầu vào cổ Sở vương, nghẹn ngào nói: "Không tiếc mang tội danh mưu phản ở trên lưng, bảo ta làm sao tin tưởng, ngươi chỉ là bởi vì muốn lợi dụng thôi sao?"
Sở vương ngồi im bất động: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Mặc kệ tỷ tỷ có tin hay không, ta và tỷ ấy đều chỉ là một nhân tình thuận thủy lợi dụng lẫn nhau."
Kéo dài đến tận đêm khuya, lễ nhạc cung đình chưa từng ngừng lại, mà Đông Cung ở hướng đông đại nội thì vắng vẻ cực kỳ.
Mấy tháng trôi qua, mọi người tựa hồ đã quên mất còn có một phế Thái tử ở Đông Cung như lãnh cung.
Cung nhân Thượng Thực cục mang theo mấy cái hộp đựng thức ăn theo nội thị đưa ra lệnh bài trên thắt lưng: "Phụng khẩu dụ của bệ hạ đưa rượu Đông Chí và thức ăn đến cho phế Thái tử."
Cấm quân liền mở cửa Đông Cung ra, lại đem thức ăn trong hộp kiểm tra một lần, xác nhận không có vấn đề mới cho vào.
Đông Cung lúc này đã không còn hình ảnh nội thị cùng cung nhân bận rộn nữa, ngay cả cung nhân lúc trước ở bên cạnh Thái tử cũng bị trục xuất ra ngoài cách đây không lâu.
Ban đêm ở Đông Cung một mảnh âm trầm, chỉ có chính điện là còn mấy ngọn nến mang theo ánh sáng ảm đạm.
Phế Thái tử mặc y phục xộc xệt, đầu tóc rối bù nằm trên giường, đồ đạc trong điện đã bị dời đi.
Tòa cung điện này tựa như một tòa tử trạch, tản ra một cỗ mùi hôi thối, không hề mang khí tức của người sống.
Vệ Diệu nghe thấy tiếng bước chân liền lấy tóc rụng ra, vẻ mặt chán chường, râu mọc ra cũng không có cạo đi.
Mới chỉ mấy tháng mà tựa như đã biến thành một người khác.
"Đặt ở đây đi." Các nội thị nghe phân phó liền đặt hộp thức ăn lên bàn, cung nhân lại nói: "Các ngươi ra ngoài điện chờ trước, bệ hạ còn có chút lời muốn ta chuyển riêng cho hắn."
"Vâng."
Vệ Diệu từ trên mặt đất cuộn lại bò dậy: "Là phụ thân cử ngươi tới sao?"
Nữ sứ bưng trái cây trong hộp ra, mở vách ngăn bên trong ra.
Bên trong là bộ ly màu trắng, chợt hướng phế Thái tử nói: "Bệ hạ muốn ta truyền đạt một câu."
"Toàn tộc Thôi thị bị diệt, thủ phạm lại còn có mặt mũi nào mà sống đây, cũng không sợ làm ô uế sự anh minh của tiên Hoàng hậu điện hạ?"
Tay Vệ Diệu vịn giường đột nhiên mềm nhũn, cả người đều vô lực ngã xuống đất.
Hắn nhìn nữ sứ một tay cầm cái ly trắng, một tay bưng bầu rượu, hai mắt hồng nhuận nói: "Phụ thân...à không, quan gia hắn thật sự nhẫn tâm như vậy sao?"
"Thái tử điện hạ, ngài tự mình chọn đi, ra khỏi cánh cửa này, hậu thế cũng chỉ biết là ngài tự treo cổ, không liên quan đến bệ hạ."
"Ta không tin, ta chính là con ruột của hắn a!"
Cung nhân bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải lấy ra một tờ giấy: "Ngươi không tin lời của ta, nhưng dù sao cũng nên nhận ra bút tích của bệ hạ đi.".