Gió đông thỏi tiến vào bên trong gian phòng ở Lý trạch, ánh nến theo gió mà chập chờn, đem khăn che bị dính đày máu thỏi bay, mồ hôi trên gương mặt cũng bị gió thổi nhẹ nhàng mà thấm đi.
Theo một trận gió mạnh thổi vào trong phòng, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, tiếp theo liền có một cánh tay mạnh mẽ nhặt chiếc khăn lên.
Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, trong triều tuyên bố ra ngoài tin phế Thái tử tự tử, lấy thân phận thứ dân mà chôn cất qua loa, không được đưa vào tông tịch, cũng không được chôn tại Hoàng Lăng.
...
Hai bà đỡ đày kinh nghiệm ngồi nghe theo lời Tôn Hồng Đạt phân phó mà bận rộn suốt cả một đêm.
Hai phụ nhân đã gần năm mươi tuổi, đều là được tỉ mỉ chọn lựa từ Giang Ninh đưa đến.
Trước đó họ cũng chưa từng tiến vào kinh, tất nhiên cũng chưa từng gặp qua Thái tử phi và Sở vương phi, càng không biết ở đây là Sở vương phủ.
Phụ nhân thấy Thái y thân mặc y phục màu xanh lục, lại còn là công phục, vì vậy ở trong lòng âm thầm suy đoán, người này nhất định là quý nhân.
Có thể thuê cùng sai khiến các nữ sứ xung quanh, vậy người đang sinh này nhất định là có rất nhiều tiền.
Các nàng liền cẩn thận xử lý, cũng không dám nói nhiều.
Mãi cho đến buổi trưa, nữ sứ đưa nước nóng tới cũng chỉ có thể dừng lại ở trước tấm bình phong bên ngoài phòng.
Thông báo một tiếng sau đó đưa cho bà đỡ đem vào, nghe trong phòng truyền ra một tiếng rên tỉ thất thanh thật dài, sau đó từ từ yếu ớt hạ xuống.
Người bên ngoài vội vã đi qua đi lại suốt cả một buổi tối.
Trong phòng, nếu không được tận mắt nhìn thấy một màn đẫm máu này, Tiêu Ấu Thanh cũng sẽ không biết việc sinh con lại khó khăn và ghê gớm đến như vậy.
Đồng thời cũng rõ ràng, vì sao từ trước đến nay loại chuyện này không cho nam tử bước vào.
Trong phòng, người phụ nhân sinh con cho dù có thống khổ đến cỡ nào cũng khống dám để trượng phu của mình ở bên cạnh.
Liền ngay cả nàng khi lần đầu nhìn thấy cũng đã muốn nôn mửa vài lần, huống hồ nếu để nữ tử có mỹ mạo quen thuộc mặc nam trang kia nhìn thấy.
Chỉ thấy như vậy, trên trán Tôn Hồng Đạt đã che kín mồ hôi hột, lại thấy lông mày của hắn một khắc cũng chưa từng giãn ra thì liền biết tình huống kia cũng không được lạc quan: "Xin lỗi, khi còn bé ta từng cùng với mẫu thân học một chút Kỳ Hoàng thuật, nhưng đối với người phụ nhân sinh nam hài, thực sự là không giúp ích được chút nào..."
"Điện..." Tôn Hồng Đạt đứng dậy đi đến trên bàn chuẩn bị lấy kim rút ra, quay đầu lại nhìn hai bà đỡ bên cạnh, sửa lời định nói: "Nương tử thân thể vốn là không ổn...!" Lại nhẹ giọng lại nói: "Còn có một chuyện chưa từng nói cho hai người biết, thân thể của nương tử vốn là không dễ có thai, bản thân nàng cũng là biết điều đó, cho nên mới liều mạng muốn bảo hộ dưới đứa bé này."
Tiêu Ấu Thanh trong lòng căn bản cũng không có oán hận, có thể khiến cho nữ tử vốn dĩ ôn nhu cuối cùng lại mang đầy lòng tính toán, tuyệt đối không phải là do nàng muốn như vậy.
Sau khi nghe được lời của Tôn Hồng Đạt nói, trong lòng nàng liền càng thêm thương tiếc: "Nữ tử vốn dĩ yếu đuối, bây giờ được làm mẫu thân, xin ngài nhất định phải bảo đảm mẹ con các nàng bình an."
Tôn thái y thở dài một hơi: "Vừa rồi mới ra ngoài, thần có nghe Lục vương thông báo, hơn nữa...!Nàng nói Sở vương phủ bất luận như thế nào cũng chỉ có đích xuất Trưởng tử."
Tiêu Ấu Thanh nghe vậy sửng sốt một lúc, chợt cúi đầu: "Vì tương lai mà tính toán ư..."
"Không chỉ là vì tương lai...!" Tôn Hồng Đạt có thâm ý khác nhìn Sở vương phi: "Thần nghĩ, Lục vương hẳn cũng là vì ngài đi."
Nhận thấy trong lời nói của Tôn Hồng Đạt mang theo ý khác: "Tôn thái y có phải là cùng nàng...!có việc gì đó gạt ta?"
Tôn Hồng Đạt chỉ là than nhẹ lắc đầu: "Tình huống nguy cấp, sau khi giải quyết xong thần sẽ cùng Vương phi nói chuyện."
"Nương tử, thêm ít sức đi." Các phụ nhân ra sức dẫn dắt.
"Thấy, thấy rồi!"
Tiêu Ấu Thanh đi tới bên người Lý Xu, cúi người xuống nắm lên tay nàng.
Người nằm trên chiếc giường nhỏ bởi vì quá đau đớn mà theo bản năng nắm chặt tay nàng.
Móng tay dài lưu lại mấy cái vết đỏ tươi như máu ở trên tay trắng nõn của Tiêu Ấu Thanh.
Nàng đau nhưng cũng biết được, Lý Xu bây giờ còn đau đớn hơn so với nỗi đau này ngàn lần.
"Nếu như, nếu như..." Cổ và trán Lý Xu tràn đày mồ hôi, nổi bật gân xanh, khuôn mặt lại có chút dữ tợn, chăm chú nắm Tiêu Ấu Thanh: "Nếu như ta chết rồi, xin thay ta...!nói với hắn một tiếng xin lỗi.
Bởi vì ngoại trừ hắn, ta không còn có thể nghĩ tới ai khác, ta biết trong lòng hắn cũng có oán..."
"A tỷ đừng nói chuyện, nàng đã trở về, đang ở ngoài cửa.
Chờ sau khi sinh hài tử ra, ta cho nàng đi vào, ngươi chính miệng nói với nàng, có được không?" Lại một lần, bởi vì người khác mà rơi lệ, Tiêu Ấu Thanh trong lòng có một loại cay đắng không nói ra được.
Không biết có phải do cả hai đều là nữ tử hay không, nhưng đều là tự đặt mình trong vũng bùn mà khổ sở giãy dụa.
Cảm nhận được sức lực trong tay đang từ từ yếu đi, Tiêu Ấu Thanh hoang mang hỏi: "Tôn thái y, nàng..."
"Làm sao cái đầu tiên nhìn thấy lại là cánh tay đây?!" Hai bà đỡ kinh hãi.
Tôn Hồng Đạt nhướng mày, mồ hôi hột từ dưới cằm nhỏ xuống: "Dùng sức không đúng, là sinh ngược!"
"Sinh ngược?" Tiêu Ấu Thanh nghe xong liền nhíu mày lại: "Có biện pháp gì không?"
Tôn Hồng Đạt gật đầu: "Dương thái y trong sách có ghi đến cách đỡ đẻ sinh ngược, chỉ là ta..."
Tôn Hồng Đạt đứng dậy: "Trước tiên tạm dừng để giữ lại chút khí lực...!" Thế là xoay người bước nhanh đi ra phòng chờ bên ngoài: "Mau đưa thuốc vào."
Nữ sứ bưng thuốc vào nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Sở Vương liền cũng tiến lên trước: "Bên trong tình huống thế nào rồi?" Nàng đưa một dĩa mứt chua lên: "Nàng đã một ngày một đêm đều không có ăn cái gì."
Tôn Hồng Đạt biết dụng ý của Sở Vương, liền đỡ lấy: "Hạ quan, nhất định sẽ dốc hết toàn lực."
...
Tôn Hồng Đạt đem chén thuốc vừa nấu xong đặt ở một bên, lại đưa dĩa mứt chua tới cho Sở vương phi đang bên cạnh giường nhỏ, thấp giọng nói: "Nàng để thần đem vào."
Tôn Hồng Đạt chợt lại hướng hai bà đỡ nói: "Ta nói, các ngươi làm."
"Vâng."
"Đỡ nàng nằm ngưỡng lên."
"Được."
"Trước tiên đẩy tay hài tử trở lại, sau đó duỗi thẳng tới, dần dần kéo thân ra."
Một bà đỡ trong đó nghe lời nói của hắn mà làm theo, các nàng đã đỡ đẻ qua rất nhiều người, loại tình cảnh đẫm máu này cũng không phải lần đầu tiên thấy, liền cũng không do dự gì nhiều.
Ngược lại, Tiêu Ấu Thanh không dám nhìn tình cảnh máu tanh kia, liền nắm thật chặt tay Lý Xu.
Ngoài phòng sinh đại đa số đều là chờ đợi mong niềm vui đón chờ hài tử, cũng không biết việc sinh hài tử có bao nhiêu thống khổ.
Tôn Hồng Đạt tiếp tục nói: "Sau đó lấy ngón giữa nhẹ nhàng ma sát vai hài tử đẩy vào để cho vừa vặn với thân."
"Quá trình này không nên gấp gáp, từ từ làm là tốt rồi." Lại hướng Lý Xu nói: "Sẽ có chút đau, nương tử xin nhẫn nại chút."
"Quan nhân, sau đó thì sao?"
Tôn Hồng Đạt đem cái chén thuốc đã trở ấm kia giao cho Tiêu Ấu Thanh: "Dìu nàng uống hết."
Tiêu Ấu Thanh tiếp nhận chén thuốc, nhẹ nhàng nhờ nâng Lý Xu dậy: "A tỷ."
Một chén thuốc uống xong, lại nghỉ ngơi chốc lát, Tôn Hồng Đạt thấy nàng đã chậm rãi khôi phục thể lực, liền gật gù với hai bà đỡ: "Bây giờ có thể để cho nương tử dùng sức."
Lý Xu liền theo bản năng nắm chặc tay của Tiêu Ấu Thanh bên cạnh, cảm thấy sức mạnh trong tay đang từ từ giảm xuống, Tiêu Ấu Thanh liền cuống quít cúi người thấp giọng nói: "Nếu Nhị vương có ở đây, nhất định hi vọng ngài có thể bình an vô sự."
Nói xong câu này, Tiêu Ấu Thanh liền cảm thấy đau hơn hơn.
Mãi cho đến vào đêm khuya, gác chuông trong Hoàng thành Đông Bắc ở đại nội vang lên, trống chiều bên trong truyền tới ở ngoài vang vọng phía chân trời, một ngày liền như thế qua đi.
"Sở vương phủ có tin mừng!"
Chưởng quản cửa cung ý bảo người gác cổng của Hoàng Thành ti mang ý chỉ Thiên tử mà mở cửa cung ra.
Nội thị từ Thần Huy Môn một đường đi bộ đến nội cung, đem một phần ghi chép trình lên.
"Bệ hạ, Sở vương phủ có tin mừng." Triệu Từ vội vàng đem này tin vui vẻ báo lên: "Tiểu nhân chúc mừng bệ hạ có Hoàng tôn, Sở vương phủ sinh ra đích tự."
Hoàng đế không có bởi vì cái chết của trưởng tử mà bi thương, tất nhiên cũng không có bởi vì này chuyện vui này mà cao hứng.
Sắc mặt hờ hững đưa tay mở ra phần ghi chép mà Thái y viết.
"Đầu tháng tám năm Đinh Mùi, giờ Tuất bảy khắc." Hoàng đế nhìn chằm chằm thời gian mà hài tử sinh ra, hơi hạ thấp lông mày.
"Quan gia cũng là vào giờ Tuất mà sinh ra, Thái Sử Lệnh từng nói người được sinh ra vào giờ Tuất, đa số là người có số mệnh phúc."
Hoàng đế chợt đem phần ghi chép vứt qua một bên, nằm nghiêng xuống chậm rãi nói: "Đem phần tin mừng này cố gắng càng nhanh càng tốt đưa đến trong tay Long Đức Khai Quốc Công ở biên cảnh đi."
"Vâng."
————————————————
Bên trong phòng sinh ở Sở vương phủ, bà đỡ ôm đứa bé vừa sinh dính đày máu, dùng khăn tơ lụa vắt khô, sau đó cẩn thận từng li từng tí một lau chùi.
Nước từ từ mà trở đục, màu da đứa trẻ cũng từ từ hiện rõ ra.
"Hắn làm sao không khóc a?"
Tôn Hồng Đạt rửa tay sạch sẽ, đứng dậy liếc nhìn nhìn đứa trẻ vừa được sinh ra: "Đem hắn đảo ngược lại, nhẹ nhàng gảy bàn chân một lúc là được."
Một lát sau tiếng khóc nỉ non vang dội từ trong phòng truyền ra, Tôn Hồng Đạt liền lần thứ hai ngã quắp xuống, thở nhẹ một hơi: "Hẳn là bị dị vật ngăn chặn."
"Tôn thái y, ngươi mau đến xem xem nương tử nàng!" Người trong lòng Tiêu Ấu Thanh đột nhiên buông lỏng tay, hô hấp cũng yếu ớt đi.
Giờ Tuất bảy khắc, trong phòng sinh truyền đến tiếng trẻ con nit non mà khóc nỉ non, để bên ngoài nữ sứ cùng với Sở vương đều thở ra một hơi, đồng thời lại lần nữa nhấc lên vẻ gấp gáp, nóng lòng nhìn chằm chằm cửa phòng.
"Đều nói phụ nhân sinh con trai như đi qua Quỷ Môn Quan..."
"Phi phi phi, cô nương chúng ta cát nhân thiên tướng, nhất định là sinh ra một tiểu Quận vương khoẻ mạnh, mẹ con bình an."
——— chi ——— cửa phòng do bên trong mở ra.
Sở Vương liền đi lên trước lo lắng nói: "Thế nào rồi, các nàng có khỏe không?"
Tôn Hồng Đạt ghé vào bên tai Sở Vương nhỏ giọng nói: "Là con trai, nhưng tình huống của điện hạ rất không tốt.
Vương phi nói chờ bên trong xử lý xong liền tiễn bà đỡ đi, sau đó để ngài đi vào."
Tôn Hồng Đạt chợt lại chắp tay khom người nói: "Chúc mừng Vương gia, Vương phi thuận lợi sinh tiểu lang quân, mẹ con bình an."
Nghe đến lời này, hai nữ sứ ôm nhau mà khóc, Tôn Hồng Đạt đem ghi chép quá trình sinh nở trình lên.
Sở vương tiếp nhận, sau đó kêu nội thị trong phủ: "Phái người đưa đi đại nội."
"Vâng."
Trong phòng bận rộn sắp tới nửa canh giờ, bên trong tiếng khóc nỉ non vẫn không dừng lại.
Cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra, hai phụ nhân bị che lại mắt từ bên trong đi ra.
Sở vương liền hướng mười mấy tên hộ vệ ngoài sân mà phân phó nói: "Đưa các nàng trước tiên đến chỗ nghỉ ngơi, ngày mai dưới cửa thành phái người đưa về.
Nhớ kỹ, phải hầu hạ kỹ càng, chớ thất lễ."
"Vâng."
"Lục vương, Vương phi mời ngài đi vào." Tôn Hồng Đạt truyền xong lời, sau đó liền cản lại hai nữ sứ đang muốn cùng đi vào: "Vương phi chỉ gọi Lục vương đi vào, hai vị cô nương trước hết ở ngoài cửa chờ đợi đi."
Buồng trong, Tiêu Ấu Thanh ru đứa trẻ vừa ngủ xong liền nhìn thấy Sở vương đi vào.
Chua xót không nói ra được một câu, chỉ là phiết đầu nhìn về phía người nằm trên giường nhỏ đang thoi thóp.
Tôn Hồng Đạt đi vào, ghé sát vào tai Sở vương nhỏ giọng nói: "Hài tử trong bụng của Thái tử phi điện hạ kỳ thực cũng không phải là có vào lễ Hàn Thực.
Mà là đã có vào trước đó..." Tôn Hồng Đạt thâm ý nhìn Sở vương.
"Bản vương biết nàng cố ý nói là vào lễ Hàn Thực, cái này không cần ngươi nói ta cũng biết."
Tôn Hồng Đạt liền lại nói: "Điện hạ là bởi vì biết trước Đông Cung sẽ gặp nạn mà nhất thời gấp hỏa công tâm.
Hạ quan lúc chạy đến đã phát hiện là sinh ngược, liền dùng biện pháp sản luận sinh ngược của Dương thái y.
Nhưng Thái tử phi điện có thể chất yếu, sinh xong liền xuất huyết nhiều, mất máu quá nhiều, hạ quan không thể cứu vãn.
Nếu như Dương thái y vẫn còn..." Tôn Hồng Đạt nói xong chợt quỳ xuống: "Hạ quan vô năng, y thuật không tinh, kính xin Lục Vương trị tội."
Sở Vương tiến lên đem hắn nâng dậy, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Hai ngày này cực khổ rồi, Tôn thúc thúc ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Tiêu Ấu Thanh ôm hài tử ngồi dậy: "Thiếp cũng ra trước ngoài phòng đợi." Đi tới bên cạnh người Sở Vương thì đứng lại, cúi đầu nói: "Điện hạ có lời muốn thiếp truyền đạt, thế nhưng thiếp đã nói với điện hạ là Vương gia đã trở về, vì lẽ đó ngươi qua với nàng đi."
Sở Vương nhẹ nhàng nắm xiêm y của Tiêu Ấu Thanh, khẩn trương cau mày: "Tỷ tỷ liền cứ như vậy, thích tự mình chủ trương thay người khác lựa chọn sao?"
Tiêu Ấu Thanh dang ra một cái tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng: "Không phải vì ngươi, là vì mẫu thân của đứa bé này, cuối cùng tiễn một đoạn đường."
"Ngươi yên tâm, khi điện hạ tới có bao bọc lại bụng và khăn che mặt, sau khi thiếp vào lại để cho nữ sứ của điện hạ thay y phục của điện hạ mà trở về.
Hai phụ nhân đỡ đẻ cũng là từ nông thôn ở Giang Ninh đến.
Cũng chưa bao giờ tiến vào kinh."
Sở Vương buông tay ra, chợt vô lực buông xuống, ngẩng đầu lên hướng về phía giường chậm rãi đi đến.
Chờ đến khi Sở Vương đến gần, thấy người có sắc trắng bệch nhìn không hề khí huyết nằm trên giường nhỏ.
Lý Xu mở to hai mắt, nhìn thấy trước mắt có một bóng người mơ hồ chậm rãi ngồi xuống.
Sở Vương cố nén nước mắt chua xót, cầm lại tay Lý Xu: "A tỷ có cái gì muốn nói, ta nghe."
Thấy người nọ trên giường nhỏ ngọ nguậy môi, Sở Vương liền cúi người ghé vào trước môi nàng, nghe âm thanh cực kỳ nhỏ.
"Nhị...!Lang, là ngươi...!Đến...!Đón...!Ta......!Sao?"
Tại trong khoảnh khắc nước mắt sắp rơi xuống mà nén lại, Sở Vương hít một cái, nắm chặt tay Lý Xu, đặt ở một bên mặt chính mình: "Là ta, là Nhị Lang, Nhị Lang tới đón Xu nhi về nhà."
Sở Vương cúi người ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Từ nay về sau, không còn người nào có thể đem chúng ta tách ra, ngươi có nghe thấy không?"
Sở Vương chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ tay Lý Xu, hồi ức mười mấy năm trước tại bên trong Hàn Hương Các, thiếu niên xướng cho bọn họ xướng nghe: "Thiếp phát sơ phúc ngạch, chiết hoa trước cửa kịch, lang kỵ trúc mã đến, nhiễu giường làm thanh mai..."
Cúi đầu nhìn thấy khóe môi trắng hơi giương lên, mà tay vốn đang nằm trong lòng bàn tay ngược lại cũng không còn bất kỳ phản ứng nào.
Sở Vương run rẩy: "Đón a...!Không ngờ lâu như vậy, cho đến...!tận bây giờ."
HẾT CHƯƠNG .