Lời nói của Thái tử làm Sở vương kinh ngạc, dùng ánh mắt chần chờ nhìn nhìn rồi lại chắp tay: "Vâng."
Sở vương đi vài bước, chợt xoay người lại nói: "Có tâm liền sẽ nhìn thấy, nếu nhắm mắt làm ngơ, điện hạ không ngại suy nghĩ lại xem là vì sao!"
Những lời này chỉ là nàng vì a tỷ nói, Sở vương lần này rời đi cũng không hành lễ với Thái tử.
Mãi cho đến khi Thái tử vừa nói Hoa Uyển, trong uyển có hai nữ tử dựa vào lan can hành lang dài y phục hoa quý, khí chất tuyệt hảo.
"Điện hạ không muốn gặp nàng, vì thế nàng tự mình tới rồi."
Thái tử phi kinh ngạc nhìn Sở vương phi, bởi vì nàng ngồi đối diện với Sở vương phi cho nên nhìn thấy Sở vương đang tiến vào trong. Nhưng Sở vương phi rõ ràng là quay lưng lại thì hẳn là không nhìn thấy mới đúng, chẳng lẽ chỉ là nghe được tiếng bước chân, hay là bởi vì khi Sở vương tới gần sẽ có một mùi hoa rất nhạt, cùng với mùi hương trên người Sở vương phi cực kỳ giống nhau.
"Điện hạ không cần nghi ngờ như vậy, Ấu Thanh là từ trong mắt điện hạ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của nàng."
Thái tử phi lúc này mới chú ý tới, trong mắt Sở vương phi hiện giờ cũng có hình ảnh của mình.
Sở vương theo đó đến gần: "Điện hạ, Thái tử nói sắp mở yến rồi, lệnh thần đến gọi ngài trở về chủ trì."
Điều khiến Tiêu Ấu Thanh cũng không ngờ tới chính là, lại là Thái tử bảo Sở vương tới, Tiêu Ấu Thanh liền đứng dậy: "Nói vậy Vương gia có rất nhiều chuyện muốn nói với Thái tử phi điện hạ đi, thiếp..."
Không đợi nàng nói xong liền bị người bên cạnh nắm lấy cánh tay nàng. Tiêu Ấu Thanh giật mình ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng liền biết nàng lại uống không ít rượu, vì thế đưa tay trêu chọc mái tóc rối bời buông xuống trên trán nàng: "Thiếp chỉ rời đi một lát, Vương gia liền không quản được mình?" Chợt lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Thiếp ở ngoài viện chờ Vương gia."
...
Sau khi Tiêu Ấu Thanh rời đi, Sở vương mới xoay người cúi đầu hành lễ với Thái tử phi.
"Sở vương phi là một cô nương tốt, ta ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền đã sinh ra yêu thích. Lục lang sau này phải đối xử tốt với người ta."
Sở vương ngơ ngác nhìn Thái tử phi, hồi lâu mới trả lời: "Thần từ ngày đầu tiên cử hành đại hôn nhìn thấy nàng cũng sinh ra yêu thích, chỉ là sự yêu thích của thần so với điện hạ không giống!"
"Ngày đầu tiên... Nàng có biết không?"
"Nàng không biết, bởi vì thần cũng đến sau này mới phát hiện ra!"
Thái tử phi đứng dậy, chậm rãi đi vào đình viện, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụi cây.
Sở vương cẩn thận đi theo, không dám dựa vào quá gần cũng không dám cách quá xa, như gần như cách: "Ý muốn tranh đoạt của thần là bởi vì Nhị ca..."
"Cho nên hiện tại, là vì nàng sao?"
"Đúng vậy, Nhị ca là người làm ta sinh ra ý muốn, còn nàng là sự quyết tâm của ta!" Sở vương dừng bước, nhìn bóng lưng Thái tử phi: "Thần sẽ không bỏ qua cho Thái tử, nhưng không phải là vì Nhị ca."
Thái tử phi xoay người, nhìn Sở vương so với mình đã cao hơn rất nhiều: "Lúc trước ngươi còn có chút cố kỵ, là bởi vì ta ở Đông cung sao?"
Sở vương không phủ nhận, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Lại nói: "Nhưng Thái tử làm nàng bị thương, cho nên ta sẽ không mềm lòng nữa. Về phần điện hạ, ta sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ điện hạ chu toàn, mặc kệ điện hạ là coi ta là đệ đệ cũng được, hay là bởi vì dung mạo của ta và Nhị ca giống nhau. Ít nhất điện hạ đối với thần có quan tâm tỉ mỉ, kéo thần không rơi xuống đáy cốc, thần trong lòng mang cảm kích, cũng coi ngài là người thân nhất!"
Người thân nhất, Thái tử phi nghe được lời này trong lòng vẫn có chút vui mừng. Nàng thuở nhỏ mất đi song thân, lại ở đại nội, sau khi trưởng thành lại bị chỉ định hôn với Thái tử. Sở vương mặc dù không được phụ thân yêu thương, nhưng ít nhất nàng còn có mẫu thân cùng tỷ muội ở mẫu tộc: "Kỳ thật ta có một chút suy nghĩ nhiều năm như vậy cũng nghĩ không ra."
"Điện hạ nghĩ không ra cái gì?"
"Ngươi mặc dù không thích nói chuyện, nhưng lại là một hài tử hiếu thuận và hiểu chuyện. Tại sao Quý phi nương tử lại lãnh đạm như vậy? Có lẽ không phải là lãnh đạm, ta thấy trong mắt nàng ấy mang một loại sợ hãi, là bởi vì loại sợ hãi này nên mới xa lánh ngươi?"
"Mẫu thân nàng vẫn không có tâm tư muốn cùng người khác tranh đoạt, trong mắt nàng vẫn luôn chỉ có bệ hạ. Điều nàng muốn cũng chỉ là Lý gia có thể an ổn, vì vậy nàng sẽ sợ cũng là điều đương nhiên. Có một số việc, thần không thể cùng điện hạ nói ra."
Thái tử phi nhìn chằm chằm Sở vương, khẽ run hai mắt, thở dài nói: "Ngươi không nói, luôn có lý do của ngươi."
Thái tử phi chậm rãi đến gần: "Ngươi cùng nàng biết nhau, nhưng muốn đến bên nhau cũng không đơn giản. Ở giữa sẽ có rất nhiều gập ghềnh, mà tin tương lẫn nhau là điều quan trọng nhất. Không nên luôn luôn đem loại lời này của ngươi là vì nàng chỉ treo ở bên miệng."
"Thần đã biết." Sở vương cúi đầu: "Mỗi lần nghe a tỷ nói chuyện, luôn cảm thấy so với sư phụ giảng bài còn có lợi hơn rất nhiều."
"Bởi vì nam tử cùng nữ tử suy nghĩ hay cảm nhận đều không giống nhau, ta chỉ là đứng ở bên cạnh, đem thứ mình cảm nhận được nói ra cho ngươi."
Sở vương hơi cúi đầu, phủ tay nói: "Thần sẽ dùng cả đời để làm, cho đến khi không thể tỉnh dậy được nữa!"
------
Sau tết Đoan Ngọ, Sở vương phi bệnh nặng một hồi khiến cả Sở vương phủ lâm vào trong trạng thái khẩn trương.
Hàn Lâm y quan sứ vừa mới bắt mạch xong, Sở vương liền bắt hắn sang một bên vội hỏi: "Vương phi nàng thế nào rồi?"
"Lục vương không cần lo lắng, Vương phi nàng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi."
Sở vương vẫn cau mày như cũ: "Đang yên đang lành sao lại té xỉu chứ?"
Y quan do dự cúi đầu, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng.
"Thúc thúc ngay cả bổn vương cũng muốn giấu sao?"
"Hạ quan không dám!" Y quan sứ vội vàng nói, chợt nhìn về phía giường ở một bên, nhẹ nhàng nhíu mày hỏi: "Lần trước Vương phi bị thương đã ảnh hưởng đến sâu bên trong cơ thể. Không phải chỉ cần trong vòng một năm hai năm liền có thể điều trị tốt trở lại, hơn nữa..."
Sở vương nhìn thần sắc y quan sứ chợt biến sắc: "Tôn thúc thúc hẳn là biết chứ?"
Y quan sứ gật đầu: "Đúng vậy, thần cũng là hôm nay bắt mạch mới phát hiện, với y thuật của Dương thái y, nói vậy ngày đó cũng đã phát hiện ra rồi." Nói đến đây, Y quan sứ lại nói: "Bất quá Vương gia cũng không cần lo lắng, Vương phi vốn không phải là người yếu ớt, trải qua một lần đại biến như vậy, thân thể khôi phục được đã là chuyện vượt quá bình thường. Cho nên chuyện con nối dõi này cũng không phải là tuyệt đối."
Ý của Y quan sứ là Sở vương phi rất có khả năng khôi phục: "Bổn vương từng nghe người ta nói qua, phụ nhân sinh con giống như đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan. Cho dù là y thánh Dương thái y ở đây cũng không thể bảo đảm tuyệt đối. Đối với bổn vương mà nói, chỉ cần thân thể nàng không sao, so với cái gì cũng đều tốt hơn!"
Y quan sử gật đầu nói: "Quả thật là như thế, tân phụ của trưởng tử Ngự sử trung thừa cũng không thể may mắn qua khỏi, một xác hai mạng!"
"Trưởng tử của Ngự sử trung thừa?" Sở vương kinh hãi nói: "Không phải năm ngoái mới đại hôn sao? Là thời điểm bản vương trở về không lâu, chuyện lớn như vậy trong kinh sao lại không có tin tức gì?"
Y quan sứ lắc đầu thở dài nói: "Là vì đúng lúc sinh thần của Thái tử điện hạ, nào dám báo tang a."
Y quan sứ lại nói: "Bất quá Vương phi hồng phúc tề thiên, mạch đập cực kì mạnh, hảo hảo điều dưỡng nhất định có thể kéo dài tuổi thọ."
Sở vương gật đầu: "Hiện giờ Hàn lâm y quan viện do thúc thúc chủ quản..."
"Vương gia yên tâm, hạ quan sẽ tiếp nhận tâm ý của Dương thái y, quản lý tốt Hàn Lâm y quan viện."
Sở vương chợt nghiêm mặt nói: "Qua không lâu nữa bổn vương hẳn là sẽ bị điều ra khỏi kinh. Sở vương phi hiện giờ bệnh nặng còn chưa khỏi hẳn, làm phiền thái y đến phủ nhiều hơn."
"Hạ quan hiểu rồi."
----------
Tháng bảy năm Kiến Bình thứ tám, truy Lục hoàng tử thẩm vấn sai, giáng đến phủ Phượng Tường ở đường Tần Phượng, thay thế làm Tri huyện ở Kỳ Sơn quận Phù Phong.
Ba ngày sau.
Hoàng đế nhìn chằm chằm bản đồ trên bình phong, chợt xoay người: "Văn thư hiện tại hẳn là đưa đến phủ của ngươi, từ lúc trước trẫm cũng đã phái người đưa điều lệnh đến đường Tần Phượng. Ngoại trừ chuyển vận sứ, toàn bộ phủ Phượng Tường đều không ai biết người mới nhậm chứ Tri huyện ở Kỳ Sơn là Hoàng tử đương triều, Kỳ Sơn có thể là một nơi tốt." Hoàng đế đến gần Sở vương, cúi người vỗ vỗ bả vai nàng: "Trẫm, chờ mong biểu hiện của Tri huyện Kỳ Sơn ngươi!"
Sở vương nhắm mắt dập đầu: "Thần, lĩnh chỉ tạ ơn!"
Hoàng đế đứng thẳng dậy hai tay chống thắt lưng, cúi đầu nhìn xuống Sở vương, nhếch miệng cười nhạt: "Trẫm lại cho ngươi thêm một buổi tối, trở về hảo hảo cùng thê tử nói lời tạm biệt đi!"
"Vâng."
"Sau khi ngươi đi, trẫm sẽ phái người thường xuyên đến Sở vương phủ thăm hỏi, cho nên ngươi không cần lo lắng."
Tựa như cảnh cáo lại giống như uy hiếp, khiến cho Sở vương tay gối dưới trán nắm chặt: "Vâng!"
"Trước khi đến thời điểm ăn tối cũng không cần quay trở lại, trẫm sẽ phái người đến Vương phủ thông báo." Hoàng đế xoay người phất tay: "Đến chỗ mẫu thân của ngươi đi!"
Sở vương ngẩng đầu, mắt đầy căm hận: "Vâng."
Văn thư do triều đình đóng dấu sáng sớm đã được đưa đến Sở vương phủ, Sở vương tiến cung thỉnh an thị thiện còn chưa trở về. Trước bữa trưa có cung nhân đại nội xuất cung đến Sở vương phủ thông báo, Sở vương bị giữ lại ở Chiêu Hoa các, trước buổi tối mới có thể về.
"Chưa từng nghe qua việc Hoàng tử đến vùng đất xa xôi này làm Tri huyện a... Bệ hạ đây không phải là rõ ràng khi dễ cô gia sao?"
"Cô gia cũng không có làm cái gì nha, vì sao lại không muốn thấy đến như vậy!"
Người cơm trà không suy nghĩ vẫn đợi đến khi hoàng hôn, cửa Vương phủ dần dần nổi lên gió lớn, sau đó vang lên một trận tiếng vó ngựa.
"Sở vương đã trở về!"
Tiêu Ấu Thanh từ trong tiểu viện bừng tỉnh, thấy Hỉ Thu đẩy cửa tiến vào, nàng liền hỏi: "Đã trở về?"
"Bẩm cô nương, đã trở lại. Bữa tối này còn dùng sao?"
Tiêu Ấu Thanh đứng dậy đi ra, nhìn sắc trời tối tăm: "Các ngươi lui xuống trước đi, phân phó phòng bếp không cần."
"Vâng."
...
Sở vương vừa mới vào viện liền ngây người đứng lại tại chỗ, bởi vì nhìn thấy Tiêu Ấu Thanh lẳng lặng đứng ở giữa sân, xa xa còn có thể nhìn thấy một chút lo lắng trên đuôi lông mày kia, liền nhớ tới văn thư mà buổi sáng Hoàng đế nói qua. Nàng nhất định là đã xem qua điều lệnh mới trở nên như thế, Sở vương hít sâu một hơi vẫy tay ra hiệu cho người phía sau.
Sau đó bước nhanh về phía nàng, lo lắng nói: "Bên ngoài gió lớn, tỷ tỷ làm sao lại đi ra đây?"
"Thân thể thiếp đã tốt hơn rồi, hơn nữa trời nóng này, ta nào có yếu ớt như vậy." Tiêu Ấu Thanh lại thở dài nói: "Nguyên Lăng nói là đầu tháng, thật sự đúng là đầu tháng!"
"Nguyên Lăng nói, vậy nhất định là Khởi Cư Lang nói cho nàng biết. Khởi Cư Lang ngày ngày bên ngự tiền, há có thể không biết."
"Quan viên điều động, đây cũng coi như là quốc gia đại sự đi, người như Hàn Đồng vậy mà lại nói cho Huyện chủ Nguyên Lăng biết."
Sở vương nhẹ nhàng cười nói: "Không thể nhìn bề ngoài một người để suy đoán việc làm của họ, có lẽ loại người nhìn thì khó tiếp cận này lại là người hiền hòa, ngươi xem ta?" Nụ cười cũng không che giấu được sự luyến tiếc trong mắt. Người đang cười chỉ lẳng lặng ngưng tụ nhìn Tiêu Ấu Thanh, chợt đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng: "Ngày mai.... Ta sẽ đi."
Nghe được hai chữ ngày mai, Tiêu Ấu Thanh cũng không có quá nhiều thay đổi khác, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Đồ đạc đã chuẩn bị xong, đã đặt ở hậu viện, ngươi đi xem đi, sợ là có thiếu sót, hoặc là ngươi còn muốn mang theo cái gì không?"
Sở vương chỉ khẽ lắc đầu vẫn chưa nói gì.
"Thứ có thể nghĩ đến ta đều đã chuẩn bị, sợ không kịp. Ngươi vẫn nên tự mình đi kiểm tra một lần đi." Tiêu Ấu Thanh liền kéo tay nàng lên.
"Đồ ta muốn mang đi nhất, tỷ tỷ không phải đã biết rồi sao, trừ chuyện đó ra thì còn có cái gì nữa!"
Vốn định lôi kéo thân thể của nàng đến hậu viện, sau khi nghe được câu trả lời của nàng, trong lòng trong nháy mắt bị chua xót dâng lên, liền đột nhiên xoay người chôn vào trong ngực nàng, run rẩy hỏi: "Ngày mai khi nào đi?"
"Canh năm, lúc cửa thành hạ khóa mở cửa."
Tiêu Ấu Thanh nắm chặt vạt áo nàng.
Sở vương đưa tay ôm chặt nàng: "Hắn cho ta kỳ hạn, vốn tối nay sẽ khởi hành đi." Chợt buông tay nhẹ nhàng lui ra: "Trước khi rời đi, ta còn có mấy chuyện cần giải quyết, trước khi hoàng hôn..." Nàng liếc mắt nhìn sắc trời mặt trời ban ngày, sắp tiến vào canh một.
Hôm nay gió rất lớn, nhưng vẫn thổi không được sự khô nóng: "Trước giờ Hỉ nhất định sẽ trở về!"