Khoái cảm liên tục truyền tới khiến Chu Lâm khó có thể nhẫn nại không động, nhưng hắn là một người lý trí, hắn nói bản thân sẽ không làm tổn thương đến Yến Yến, hắn hứa để nhắc nhở bản thân thời thời khắc khắc phải luôn để lý trí làm chủ bản thân, không phải là một con người chỉ biết tuân theo dục vọng, chỉ biết thỏa mãn bản thân. Sung sướng nhất thời, cơn hứng tình qua đi, còn lại cũng chỉ là hậu quả mà em ấy không thể nào đối diện nổi. Hắn làm sao nỡ để em ấy chịu những tổn thương mà nguyên nhân chính là vì hắn cơ chứ?
Chu Lâm đưa tay kéo cánh tay của Niệm Nô xuống, bốn phím ướt át lập tức tách ra.
"Yến Yến, chuyện này không phải là muốn hay không, mà là hoàn toàn không được. Anh là anh trai của em. Là người có thể bảo vệ em, chăm sóc cho em, là chỗ dựa vững chắc cho em, nhưng không thể là người yêu của em, không thể làm chồng em, càng không thể làm chuyện thân mật như vậy với em."
Nói xong, hắn dứt khoát rút côn tht ra khỏi u cốc, đi ra ngoài khép chặt cửa lại.
Tựa người vào cánh cửa. Rốt cuộc, hắn vẫn làm tổn thương em ấy, lúc đầu hắn kiên quyết rời khỏi thì mọi chuyện đã không thành ra thế này...
Đưa tay che mắt, từ khi nào mọi chuyện bắt đầu thoát ra khỏi sự kiểm soát?
Bên kia cánh cửa, ánh mắt Niệm Nô lóe lên tia sáng đỏ, con người thật sự khó hiểu, một người bất chấp làm tình không tha với cô bé, một người lại một lần một lần kháng cự, rõ ràng có phản ứng, có nhu cầu, nhưng hắn vẫn quay người bỏ đi. Theo phân tích thông qua ánh mắt, Niệm Nô thấy ánh mắt hắn khi nhìn bản thân đã có một tia tình yêu.
Chủ nhân ra lệnh quyến rũ Chu Lâm và Lạc Thương. Niệm Nô đã quyến rũ được cả hai, tuy rằng lúc làm tình với mục tiêu số một không được hoàn mỹ cho lắm.
Thông qua sóng não Niệm Nô liên lạc với Dương Lan.
"Chủ nhân.
Tuân lệnh."
Ngồi bên trong phòng thí nghiệm, xem hình ảnh chiếu trên màn hình ti vi, Dương Lan sung sướng thưởng thức vẻ mặt đau khổ của Chu Lâm, chậc chậc cười ra tiếng.
"Mối tình đầu của tôi, nhớ chuẩn bị tâm lý nhận món quà cuối cùng của Dương Lan này nhé."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tia sáng của mặt trời mọc dần dần chiếu xuống màn đêm u tối. Đứng suy nghĩ cả đêm, Chu Lâm cảm thấy giống như đã trải qua rất lâu, rất lâu. Thở nhè nhẹ một hơi, hắn bước chân đi vào phòng của mình trước kia, thay đổi quần áo, Chu Lâm đi bộ ra ngoài, tính toán mua đồ ăn cho Yến Yến.
Vì lo lắng, hắn đi rất nhanh đã trở về, cầm theo hộp cháo tôm đến trước cửa phòng gõ cửa, hắn mới phát hiện bên trong im ắng khác thường, hốt hoảng mở cửa ra bên trong đã không còn bóng dáng của Chu Yến. Hộp cháo tôm Yến Yến thích ăn nhất rơi "bộp" xuống sàn, nắp hộp bị bung ra, cháo tôm chảy ra, mùi thơm ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng, nhưng hộp cháo này không thể cho ai đó...
Tiếng di động trong túi đồng thời vang lên, giống như sắp sửa nói ra tin tức gấp gáp nào đó. Không cảm xúc bắt máy, đầu dây bên kia lập tức nói chuyện không ngừng.
"Chuyện công ty cậu cứ liên lạc với Khang Điền. Đừng vì mấy chuyện thế này mà gọi điện tới cho tôi."
Cúp máy, trái tim bất an lập tức được thả lỏng đôi chút, Chu Lâm cũng không rời đi ngay mà đi xung quanh tìm kiếm. Ôm hi vọng mỏng manh em ấy vẫn còn ở đây, hắn kiên nhẫn tìm kiếm từng nơi.
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa reo lên, trái tim của hắn đột nhiên cảm thấy có dự cảm không lành, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, Chu Lâm bắt máy:
"Có chuyện gì?" Bàn tay xém nữa không thể giữ vững được chiếc điện thoại, Chu Lâm không thể tin lắc đầu.
"Không! Khang Điền! Là cậu nhìn nhầm phải không? Nói với tôi là cậu nhìn nhầm đi!"
Bên kia điện thoại, cả người Khang Điền đều xốc xếch, mái tóc chải chuốt gọn gàng đều bị rối tung, quần áo dơ bẩn dính đầy máu và bùn đất, hắn ta thở dốc nói:
"Chu tổng mau tới đường ngoại thành, chỗ gần đèo Cái đi. Yến Yến sắp không xong rồi."