Trans: Xiêu Xiêu
Dạ Cận vừa định lên tiếng, nghe thấy lời Dạ Tư Hàn nói xong liền bị sặc. Ông ho khan vài tiếng rồi nhìn về phía cậu con trai thứ tư.
Dạ Tư Hàn tay nắm lấy nút khuy áo trên cổ áo, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, dường như vừa rồi không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
“Qua đây” Dạ Cận thu hồi lại ánh mắt, sải bước bước về phía một căn phòng. Ngoài nói như vậy ra, ông cũng thực sự không biết nên nói gì thêm nữa.
Dạ Tư Hàn và Dạ Tư Lăng theo sau bước vào.
Dạ Cận ngồi lên chiếc sô pha bằng nhung thiên nga, dáng người cao lớn trũng xuống, tay ông mở một chiếc hộp xì gà. Rút một điếu, chiếc bật lửa trong tay phun ra ánh sáng xanh.
Ông nhìn về phía Dạ Tư Hàn, “Người phụ nữ trong phòng anh là ai?”
Dạ Tư Hàn, “Là người phụ nữ muốn ngủ với con”
Dạ Cận nhả ra một làn khói, ánh mắt đăm đăm, “Họ tên”
Dạ Tư Hàn, “Không cần thiết”
Dạ Tư Lăng đứng bên cạnh góp một câu, “Ba hỏi cậu cũng là quan tâm cậu, sao có thể nói là không cần thiết”
Dáng người Dạ Tư Hản thẳng như cán bút, tay buông ra khỏi nút áo, mắt nhìn Dạ Tư Lăng, “Vết thương trên tay đã đỡ chưa?”
Sắc mặt Dạ Tư Lăng hơi biến, “Không sao rồi”
Dạ Cận nghe thế, ánh mắt liếc qua mặt hai người, “Vết thương nào?”
Dạ Tư Lăng nhìn Dạ Cận, “Ba, diễn tập thực chiến, không cẩn thận nên cánh tay bị thương thôi ạ”
Dạ Cận, “Ồ, là vậy à?” Lời vừa dứt, ông đã nhìn Dạ Tư Hàn.
Dạ Tư Hàn nhìn Dạ Tư Lăng, “Anh không nói, tôi còn cho là con gái nhà ai đã cắn anh đấy”
Dạ Tư Lăng cười không thành tiếng, “Sao thế được chứ”
Dạ Cận lại nhả ra một vòng khói, nói với Dạ Tư Lăng, “Từ nay hãy kiểm điểm lại cách sống đi, đừng để Hạ Quyết vì chuyện này mà mời ta uống cà phê”
Dạ Tư Lăng, “Ba, con biết rồi”bg-ssp-{height:px}
Dạ Cận hừ nhẹ một tiếng, “Ta nghĩ anh còn chưa biết đâu”
Dạ Tư Lăng, “…” Anh ta lặng im đứng một bên.
Dạ Cận nhìn về phía Dạ Tư Hàn, “Là con gái nhà ai, sao không thể nói được”
Dạ Tư Hàn, “Không cần thiết đâu ba”
Ngón tay kẹp xì gà của Dạ Cận hơi rung lên, “Cái gì mà không cần thiết? Ngủ với con gái mà người ta rồi còn không có ý định chịu trách nhiệm sao?”
Dạ Tư Hàn, “…”
Giọng Dạ Cận lại trầm thấp, “Mấy tháng nữa thôi là anh tròn rồi. Lúc làm lễ trưởng thành, không chỉ cần tuyên bố quyền thừa kế vương vị của anh, mà vị trí vương phi cũng cần phải quyết định ngay lúc đó. Miễn cho nhiều người nhớ thương”
Dạ Tư Hàn, “Vẫn còn hơn hai tháng, đến lúc đấy hẵng nói. Ba, không còn sớm nữa, người đi nghỉ sớm đi”
Dạ Cận, “…”
Dạ Tư Hàn quay người ra cửa, trở lại phòng ngủ.
Điếu xì gà trong tay Dạ Cận rơi xuống nền thảm, vẻ mặt vô cùng không vui.
Dạ Tư Lăng cẩn thận nhìn sắc mặt ông, “Ba, cậu Tứ càng ngày càng tệ quá”
Dạ Cận đứng dậy, dẫm lên đầu lọc trên mặt thảm, “Anh thì không?” Ông nhấn mạnh âm cuối, trong lời nói mang theo sự uy nghiêm.
Dạ Tư Lăng ngậm miệng, không dám nói gì nữa.
Dạ Cận ra khỏi phòng nhìn theo bóng lưng Dạ Tư Hàn. Ông nhớ đến lời thằng Ba nói lúc trước, Tư Yên vào phòng thấy một người phụ nữ đang hôn mê. Sắc mặt ông hơi mất tự nhiên, nói lời sâu xa, “Anh nhiều năm trong quân đội, thể lực dũng mãnh. Con gái nhà người ta đơn bạc yếu ớt, đừng có quá mức”
Dạ Tư Hàn ngừng bước, quay đầu nhìn Dạ Cận.
Dạ Cận, “Nhẹ nhàng thôi, đừng quá nhiều lần”
Dạ Tư Hàn, “Lần đầu tiên khó tránh mất kiềm chế, sau này sẽ tốt thôi”
Dạ Cận, “…” Hai cha con ông đang nói chuyện gì thế! Có vẻ rất không đứng đắn! Dạ Cận nhấc chân, đi khỏi tòa thành.