Trans: Xiêu Xiêu
Nửa tiếng sau Tư Đồ vẫn chưa tìm thấy cửa hàng nào còn mở cửa, cậu ta gấp gáp gọi điện cho Tư Yên, “Đại tiểu thư ơi, cô còn băng vệ sinh không?”
Dạ Tư Yên, “Anh hỏi băng vệ sinh làm gì đó?”
Tư Đồ, “Tôi hỏi cho Tứ thiếu ấy mà”
Dạ Tư Yên buồn bực, “Anh tôi cần cái này để làm gì chứ?”
Tư Đồ, “Mấy ngày nữa bên quân khu tổ chức huấn luyện dã ngoại. Nếu dùng băng vệ sinh làm lót giày, thì không chỉ thấm hút mồ hôi tốt, mà còn có tác dụng ngăn chừa vi khuẩn sinh sôi phát triển…”
Dạ Tư Yên vừa nghĩ đến việc món đồ dùng cho nơi bí mật của chị em phụ nữ bị cánh đàn ông thối đem ra làm lót giày, thì vẻ mặt nhăn nhó, “Không cho!”
Tư Đồ sợ Dạ đại tiểu thư ngắt máy liền vội vàng bổ sung, “Không phải hôm đó cô đến đã nhìn thấy hết rồi à? Hôm nay lại hơi quá độ, chảy nhiều máu quá. Cô hiểu mà tiểu thư”
Dạ Tư Yên, “…” Cô câm nín. Anh Tư mạnh mẽ quá đi! Có điều người phụ nữ đó đúng thật là rất đẹp. Nếu cô là anh Tư, có lẽ cũng không nhịn được!
Đợi một lúc lâu sau cô mới cất tiếng, “Đến đây mà lấy”
Tư Đồ, “Cô đừng có để Tứ thiếu biết đấy nhớ”
Dạ Tư Yên, “Biết rồi”
………….
Gần nửa tiếng sau, Tư Đồ xách theo một túi băng vệ sinh thật to bước về phía phòng ngủ trên tầng .
Dạ Tư Hàn nghe thấy tiếng gõ cửa liền bước ra, mở cửa nhìn Tư Đồ, “Bốn mươi lăm phút ba mươi hai giây…”
Tư Đồ, “…”
giờ sáng bảo cậu ta đi mua băng vệ sinh thì biết mua đằng nào chứ! Cái này còn là ăn xin được đấy. Tư Đồ cậu chỉ xin một bịch, nhưng đại tiểu thư lại tốt bụng cho cả túi to. Còn nói mất máu thì phải dùng nhiều, cô cho đến mấy ngày dùng không hết!
Dạ Tư Hàn cầm lấy, liếc mắt nhìn một cái rồi đóng cửa lại.
Tư Đồ đứng trước cửa, chóp mũi cơ hồ đã bị mặt cửa sát qua! Lớn đến từng này cậu còn chưa từng đi mua băng vệ sinh cho mẹ đâu. Không ngờ “lần đầu tiên” lại phải dâng hiến cho người phụ nữ của Tứ thiếu thế này…
Đột nhiên Tư Đồ cảm thấy cuộc đời sao nguy nan quá. Cậu hồi thần lại, tức tốc trốn khỏi hiện trường.
………………bg-ssp-{height:px}
Dạ Tư Hàn xách cái túi đi vào phòng vệ sinh, vứt bên cạnh bồn tắm.
Hạ Lâm nhìn anh, “Cảm ơn, cơ mà tôi đói rồi”
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm.
Cô vừa tắm xong, nên đôi mắt xanh lam kia lúc này tựa như ngọc bích ngâm trong nước, tuyệt đẹp và hấp dẫn: “Không phải ăn anh, tôi muốn ăn cơm”
Dạ Tư Hàn, “Mấy đêm hôm trước em cũng không ăn cơm?”
Hạ Lâm cười rộ lên, “Dở, mấy hôm không ăn để chết toi à”
Dạ Tư Hàn, “…” Anh im lặng, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Hạ Lâm ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm của anh quấn quanh người, giọng nói rất tự nhiên, “Tôi ăn hết đồ có thể ăn trong phòng anh rồi”
Sắc mặt Dạ Tư Hàn hơi đen.
Hạ Lâm nhìn anh, “Nghe Tư Đồ nói có một hôm em gái anh đến đây mang cho anh không ít đồ ăn. Những thứ đó cũng bị tôi ăn rồi”
Cô để ý vẻ mặt của anh, giọng nói hơi ngừng lại, sau đó lại bổ sung một câu, “Tôi… tôi không lục đồ của anh đâu đó”
Dạ Tư Hàn, “Những thứ bị em nuốt vào bụng không phải đồ của tôi?”
Hạ Lâm sát lại gần anh, “Thế nếu như mà mấy hôm nữa người ta “ăn” trộm anh, thế có được coi là lục đồ của anh không?”
Một ngón tay nhỏ nhắn rơi trên vai Dạ Tư Hàn, móng tay khẽ khảy lên cần cổ.
Dạ Tư Hàn hất tay của cô ra, vừa định nói gì, thì điện thoại reo lên. Anh nhìn vào màn hình, thấy người gọi đến là Tư Yên liền nhấc máy.
Dạ Tư Yên khoanh chân ngồi trên giường, “Anh, chúng ta làm giao dịch đi”
Dạ Tư Hàn, “Nói” Anh quay người ra khỏi phòng tắm.
Hạ Lâm thấy anh đi ra ngoài liền mặc quần lót cùng đóng băng vệ sinh. Cô đưa tay mở cửa tủ âm tường trong phòng tắm tìm một bộ quần áo ở nhà của anh mặc vào.
Vừa ra khỏi phòng tắm, Hạ Lâm liền nghe thấy giọng nói thanh lãnh âm vang của anh, “Cho nên em hy vọng anh làm trái ý cha và ngài tổng thống, bỏ mặc Đường Uyển, giúp em dọn dẹp tình địch?”