Trans: Xiêu Xiêu
Tư Đồ, “…”
Mấy giây sau Tư Đồ mới phản ứng lại, lập tức cười toe toét, hai khóe miệng ngoạc ra hết cỡ, “Tứ thiếu, huynh xem đệ vui thế nào này!”
Dạ Tư Hàn nhận lấy bỉm ngoại cỡ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Đồ, “Nếu không vui thì khấu trừ vào tiền thưởng đi”
Tư Đồ khóc không ra nước mắt, “Vui thật đấy ạ, vui lắm ấy, vui từ trong ra ngoài. Lẽ nào huynh không thấy được sao?”
Lời vừa dứt, bên trong phòng ngủ liền vọng ra tiếng cười, “Darling, anh đang ức hiếp gái nhà lành đấy à!”
Tư Đồ, “…” Quá chuẩn, đây không phải “ức hiếp gái nhà lành” thì là cái gì!
Dạ Tư Hàn thuận tay đóng cửa. Tư Đồ lẹ chân lùi ra sau, tâm tâm niệm niệm về số tiền trợ cấp còn cao hơn cả lương quân khu phát mỗi tháng kia!
Băng vệ sinh xin rồi, bỉm cũng mua rồi, nhưng sao lại khấu trừ vào tiền thưởng mỗi tháng của cậu chứ?!! Không được, cậu ta phải tìm một nơi nào đấy khóc một trận mới được.
……………..
Dạ Tư Hàn ném bịch bỉm cho Hạ Lâm, tay cầm đồng hồ quả quýt lên nhìn, “Năm giờ năm mươi lăm phút năm mươi lăm giây”
Hạ Lâm còn đang mải cười Tư Đồ. Vừa nghe thấy giọng nói bất thình lình của anh, đầu đã vội cúi xuống nhìn bịch bỉm nằm chỏng chơ trên giường. Tay cô thành thạo bóc ra, cầm một gói đi vào nhà tắm.
Dạ Tư Hàn, “Thường dùng?”
Hạ Lâm, “…” Cô quay lưng về phía anh, bờ vai run nhẹ. Sao anh ta biết cô thường dùng chứ?
Dạ Tư Hàn nhìn bóng lưng Hạ Lâm rồi bước đến, tiện tay rút một chiếc bỉm ra xem, “Chỗ bị xé ra nhìn rất gọn ghẽ, không phải lần đầu”
Hạ Lâm, “…” Sao cô lại quên béng mất chuyện này chứ!
Trên lớp bọc ngoài của gói bỉm có một miếng dán nằm ẩn bên trong, chỉ cần xé nhẹ một cái là mở ra rồi. Mấy giây sau cô liền quay đầu, “Chữ OPEN to thế này Tứ thiếu ngài không nhìn thấy à?”
Dạ Tư Hàn không lên tiếng, đôi mắt đen láy nhìn cô không buông.
Hạ Lâm âm thầm chột dạ, bởi vì lúc cầm lấy bọc bỉm, cô còn chẳng thèm nhìn vị trí miếng dán lấy một lần. Phụ nữ bình thường có ai đi dùng bỉm ngoại cỡ thay băng vệ sinh đâu chứ?bg-ssp-{height:px}
Có những lúc cô đến kỳ phải đi tham gia những cuộc hội nghị, hoạt động quan trọng, nếu dùng băng vệ sinh thường thì sẽ rất dễ bị tràn, phải đi thay thường xuyên. Dùng bỉm chính là cách giải quyết hoàn mỹ nhất. Mặc thêm quần tây, căn bản sẽ không để lộ gì cả.
Hạ Lâm vào phòng tắm, cô quay người liếc nhìn Dạ Tư Hàn một cái rồi mới nặng nề đóng cửa.
Dạ Tư Hàn cúi đầu nhìn chiếc bỉm trong tay, anh đặt sang một bên rồi gọi điện cho Dạ Tư Yên, “Loại phụ nữ nào khi đến kỳ sẽ dùng bỉm?”
Dạ Tư Yên nghe thế liền giật mình, “Có phải bị rong huyết đâu chứ? Trên đời này làm gì có phụ nữ nào như thế!”
Dạ Tư Hàn nghe xong không nói gì, lập tức cúp máy, ánh mắt dõi về phía nhà tắm.
Trên đời này làm gì có phụ nữ nào như thế? Thế vị trong phòng tắm kia là giống gì?
Đương lúc anh đang thất thần, Hạ Lâm đã ra ngoài. Cô leo lên giường nhìn Dạ Tư Hàn, “Tôi ngủ đây”
Dạ Tư Hàn lại liếc nhìn đồng hồ quả quýt, năm giờ năm mươi tám phút bốn mươi bảy giây.
Hạ Lâm nằm trên giường, gối đầu lên tay nhìn anh. Dạ Tư Hàn cũng cả đêm không ngủ, tinh thần hơi mệt, liền lên giường.
Hạ Lâm, “Này, Dạ Tư Hàn”
Dạ Tư Hàn khép mi mắt, đưa tay lên tắt đèn tường.
Vẫn còn chút thời gian, Hạ Lâm nằm đó rất tỉnh táo, “Dạ Tư Lăng là anh trai anh, nhưng sao anh ta lại sợ anh thế?”
Dạ Tư Hàn, “…”
Hạ Lâm nhào lên người anh, “Tôi đang hỏi anh đó”
Dạ Tư Hàn nắm cổ tay cô, “Em bình thường cũng ồn ào thế này à?”
Hạ Lâm, “…” Cô bình thường cũng lạnh lùng lắm đấy nhớ! Những lúc như thế hoàn toàn có thể so sánh với anh vào cái đêm kia đấy.
Nhưng Hạ Lâm là phụ nữ, đối xử với những người khác phái muốn theo đuổi cô thì ga lăng hơn anh nhiều, ít nhất cô cũng sẽ không ném người ta lên giường!
Vừa định lên tiếng, cơ thể Hạ Lâm đột nhiên nhẹ bẫng, ngã rạp trên người anh.