Trans: Xiêu Xiêu
Nghe thấy tiếng bước chân, Dạ Tư Hàn ngẩng đầu nhìn về phía cửa thư phòng.
Hạ Lâm bước đến, mắt nhìn vào những ngón tay thong dài đang niết lấy cuốn sách bìa cứng, đẹp tựa một cảnh phim kinh điển trong phim điện ảnh. Cô tựa người trên cánh cửa thưởng thức.
Dạ Tư Hàn, “Đến có việc gì?”
Hạ Lâm, “Nhìn anh chưa đủ, muốn nhìn tiếp”
Dạ Tư Hàn không để ý đến cô, anh cúi đầu nhìn vào trang sách trên tay.
Hạ Lâm dựa vào cửa, dáng vẻ lười biếng như một chú mèo đánh giá người đàn ông cách đó không xa. Nếu như thật sự đè được anh xuống, lại quên đi anh, quả thực có chút luyến tiếc. “Darling, anh đi rồi người ta sẽ nhớ anh lắm”
Dạ Tư Hàn vẫn không ngẩng đầu, “Nhớ tôi hay nhớ cơ thể tôi?”
Hạ Lâm, “Đều nhớ”
Dạ Tư Hàn, “Em bao tuổi rồi?”
Hạ Lâm, “Mười tám. Còn anh?”
Dạ Tư Hàn nghe thấy mười tám thì hơi bất nhờ. Anh ngước mắt nhìn Hạ Lâm, ánh mắt lướt dọc trên người cô từ trên xuống dưới. “Trừ ngực ra, thì không có chỗ nào giống mười tám”
“Nước cốt mới là tinh hoa” Hạ Lâm nghiến răng.
Dạ Tư Lăng, “Nước cốt hình như cũng hơi sai sai”
Hạ Lâm, “…” Đôi mắt đẹp trợn lên nhìn anh.
Dạ Tư Hàn lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Hạ Lâm, “Chỉ có đàn ông dung tục mới nhìn ngực phụ nữ”
Dạ Tư Hàn thấp giọng, “Không dung tục thì nên nhìn ở đâu?”
Hạ Lâm, “…” Cô đổi một tư thế khác, khoanh tay trước ngực nhìn Dạ Tư Hàn, chợt nhận ra bản thân đã bị anh hỏi đến á khẩu!
Dạ Tư Hàn đứng dậy đặt sách lại lên giá, đôi chân thon dài bắt đầu di chuyển ra khỏi phòng sách. Anh bước qua cô đi về phòng ngủ.
Hạ Lâm nhìn theo bóng lưng anh, “Không đọc nữa à?”
Dạ Tư Hàn, “…”
Cô cất bước đuổi theo anh.bg-ssp-{height:px}
Dạ Tư Hàn quay đầu, “Tôi còn tưởng em muốn đọc sách”
Hạ Lâm, “Tôi đến nhìn anh. Anh ở đâu, tôi ở đó”
Dạ Tư Hàn dừng bước nhìn cô, đôi đồng tử hơi tối lại.
Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, dù sao ba ngày sau sẽ phải nói byebye rồi, thế là Hạ Lâm liền chủ động quên đi vấn đề anh vừa chê cô ngực nhỏ, vội bước đến, “Tôi vừa hỏi anh bao tuổi, sao còn chưa trả lời hử?”
Dạ Tư Hàn, “Hai mươi” Hơn hai tháng nữa chính là lễ trưởng thành của anh rồi.
Thế mà mới hai mươi á?! Hạ Lâm nhìn anh trân trân.
Dạ Tư Hàn quay về phòng ngủ nằm lên giường. Hạ Lâm cũng trèo lên, cô kéo tay anh ra làm gối, tựa mặt vào khuôn ngực rộng rãi.
Anh liếc mắt nhìn cô.
Hạ Lâm nghiêm túc lên tiếng, “Anh là người đầu tiên tôi muốn ngủ cùng, có lẽ cũng là người cuối cùng”
Dạ Tư Hàn bắt lấy gương mặt cô, “Em chắc chắn mới chỉ mười tám chứ?”
Hạ Lâm ừm một tiếng. Phản ứng sinh lý quen thuộc của Dạ Tư Hàn lại kéo đến, ánh mắt anh đột nhiên âm u hơn mấy phần, “Em có biết bốn chữ Giữ Mình Trong Sạch viết thế nào không?”
Hạ Lâm, “Biết chứ”
Dạ Tư Hàn nhìn cô.
Hạ Lâm, “Có cần tôi viết anh xem không?”
Dạ Tư Hàn buông tay, khép mắt lại.
Hạ Lâm tựa vào người anh, “Đêm đó anh nghe của Mozart, tôi cũng thích khúc đó, tôi đàn cho anh nghe nhé?”
Dạ Tư Hàn không lên tiếng, cũng không để ý đến cô.
Ngón tay Hạ Lâm vẽ loạn lên ngực anh. Dạ Tư Hàn hất ra, thuận tay chỉ vào một vị trí, “Bên đó”
Hạ Lâm nhìn theo ngón tay anh. Cô thực ra đã sớm biết nơi đó có một chiếc đàn dương cầm sơn sấy nóng màu đen được phủ lên bằng một tấm vải nhung thiên nga. Hạ Lâm bước xuống giường, chuyển một chiếc ghế tựa nhũ vàng đến. Cô đặt người ngồi trước chiếc dương cầm, xốc tấm vải nhung thiên nga lên, ngón tay duyên dáng rơi trên phím đàn, nhẹ nhàng tấu khúc, vừa đàn vừa quay đầu nhìn Dạ Tư Hàn.
Anh hơi bất ngờ, ánh mắt rơi trên người Hạ Lâm, không ngờ cô thực sự biết tấu dương cầm, trình độ còn chuyên nghiệp đến thế.
Hai người ánh mắt giao nhau. Một dòng chảy tình cảm bắt đầu lan tràn trong lặng lẽ.