Trans: Xiêu Xiêu
Mấy phút sau điện thoại trong túi đổ chuông. Trình Ngôn Khoản mò lấy điện thoại, bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói của Đại úy.
“Mang thuốc lên đây, đặt ở ngoài cửa, gõ một tiếng”
Trình Ngôn Khoản quay người bước vào Bạch Hán Cung, tiếng bước chân đều đều vang trên bậc thang.
Lên đến tầng hai, anh ta đứng trước cửa phòng ngủ của Đại úy, đặt hộp thuốc trong tay xuống, đưa tay lên gõ cửa, sau đó liền quay người dời đi, không ở lại thêm một giây nào nữa.
Dạ Tư Hàn nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi ra mở cửa, nhấc hộp thuốc bên ngoài lên. Anh quay lại nhìn người phụ nữ đang khóc sụt sùi trên giường, hít sâu một cái rồi mới đi tới.
Hạ Lâm quay đầu, trừng đôi mắt đỏ hồng lên nhìn Dạ Tư Hàn, “Anh biến đi”
Dạ Tư Hàn đặt hộp thuốc trong tay sang bên cạnh, mở ra. Bên trong còn có một mẩu giấy note của bác sĩ Phong, ghi lại cách xử lý vết thương.
Đọc xong, anh nâng mắt lên nhìn cô, “Đến đây”
Hạ Lâm cuộn người lại hệt như một chú đà điểu, không nhúc nhích.
Dạ Tư Hàn nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó liền ngồi lên đầu giường, cánh tay vươn ra bắt lấy eo cô.
Hạ Lâm hất tay anh ra. Dạ Tư Hàn bàng quan, trực tiếp ôm lấy ai đó đặt lên đùi mình.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, dằn vặt một trận cũng đã sắp sáu giờ sáng.
Dạ Tư Hàn cúi đầu nhìn người trong lòng, “Ăn sáng trước, lát nữa em ngủ tôi sẽ giúp em xử lý vết thương sau”
Hạ Lâm giận dỗi, không để ý đến anh.
Dạ Tư Hàn ôm cô ngồi lên sô pha. Anh mở nắp một cơm, sau đó cầm đũa lên gắp thức ăn đút cho cô.
Hạ Lâm né tránh, nghiêng đầu sang một bên. Hừ, ngồi thế này, đến mông cũng đau! Nhất định là bị tên khốn này đánh sưng rồi! Tên đáng hận!
Dạ Tư Hàn nghiêm giọng, “Có ăn không?”
Hạ Lâm, “Tôi không ăn, không ăn, không ăn”
Cô bỗng thấy mình thật ấu trĩ, nhưng vừa nghĩ đến tên này dám đối xử với cô như vậy liền không muốn khuất phục.bg-ssp-{height:px}
Hạ Lâm cô là đệ nhất yêu tinh của nước A, đường đường là một nữ vương, lẽ nào đàn ông không nên quỳ gối dưới váy hôn mũi giày cô sao?
Dạ Tư Hàn lạnh lùng bóp lấy gương mặt cô, mạnh mẽ đưa về đối diện trước mắt anh, “Không ăn thật?”
Hạ Lâm, “Không ăn! Anh phiền chết đi”
Dạ Tư Hàn hô hấp nặng nề, đợi một lát sau anh mới tự gắp mội miếng rau lên đưa vào miệng. Anh nhìn Hạ Lâm một cái, tay siết chặt lấy cằm cô khiến cô không thể nhúc nhích lấy một chút, ngay lập tức, bờ môi mỏng liền đè lên.
Hạ Lâm trừng mắt, “Dạ Tư...”
“Ưm...”
Cô muốn lên tiếng, nhưng anh lại căn bản không cho cô cơ hội đó, bờ môi cô bị chặn lại sít sao, giãy dụa cũng không giãy dụa được. Ngay cả vùng tay vùng chân cũng chẳng thấm vào đâu.
Càng quá đáng hơn đó là, anh ta còn dám đưa thức ăn đã nhai trong miệng đẩy sang miệng cô! Cái tên khốn Dạ Tư Hàn này!
Hạ Lâm ngậm chặt miệng kháng nghị, quyết không khuất phục.
Ánh mắt Dạ Tư Hàng rét lạnh, răng cắn lên môi cô. Nương theo tiếng thốt lên vì đau, dòng thức ăn cũng lặng lẽ được đẩy sang, mạnh mẽ ép buộc cô phải nuốt xuống.
Hạ Lâm, “...”
Giây phút này, cô thực sự muốn giết tên đàn ông này!
Đợi Hạ Lâm nuốt xong, Dạ Tư Hàn mới buông cô ra, “Muốn tôi bón tay muốn tự ăn”
Hạ Lâm cắn răng, gương mặt đầy dấu nước, “Tự ăn”
Dạ Tư Hàn ôm cô vào lòng, nhìn cô ngoan ngoãn từng miếng từng miếng ăn cơm.
Hạ Lâm, “...”
Sao cô tự nhiên lại trêu chọc phải tên đàn ông đáng hận thế này? Tên điên cố chấp, cuồng cưỡng bức!
Còn chưa ăn hết cơm, đôi đũa trong tay Hạ Lâm đã rơi xuống đất, cả người ngã rạp lên người anh.
Dạ Tư Hàn cúi đầu nhìn người trong lòng, trên mặt cô vẫn mang theo vệt nước mắt. Lại nhìn vết hằn trên cổ tay và cổ chân, đôi lông mày liền nhíu lại.