[b]Trans: Xiêu Xiêu[b]
Dạ Tư Yên cau mày, "Sĩ quan Trình à, không nhọc ngài đại giá"
Trình Ngôn Khoản thẳng lưng, vô cùng khiêm tốn nói, "Cô Năm, chức trách của tôi là bảo vệ cô Đẹp. Nếu như cô ấy gặp chuyện gì, cả tôi và cô đều không gánh được trách nhiệm. Mong cô lượng thứ"
Dạ Tư Yên, "..." Cô nhìn Trình Ngôn Khoản thật lâu cũng không biết nên nói gì! Tên họ Trình này đúng là làm cô mất hết mặt mũi.
Dạ Tư Yên quay đầu nhìn Hạ Lâm, giọng rầu rĩ, "Chị dâu, anh ta đi cùng để bảo vệ chị. Nếu chị không có ý kiến gì thì mình đi nhớ"
Hạ Lâm nhìn Trình Ngôn Khoản, cô thoạt nhìn cũng biết tên này là người cứng đầu lì lợm, "Mang thêm vài người nữa đi"
Trình Ngôn Khoản, "Vâng, cô Đẹp"
Hạ Lâm chợt nhớ đến số điện thoại ngoài vùng phủ sóng tên "Nhất Dạ" kia, cô nhìn Trình Ngôn Khoản, giọng nói cất lên vô cùng tự nhiên, "Sao không gọi được cho anh ta vậy? Điện thoại báo ngoài vùng phủ sóng"
Trình Ngôn Khoản không nhiều lời, "Đại úy đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt"
Hạ Lâm không hỏi thêm nữa. Nhưng cô gái bên cạnh lại không kìm được, "Không phải lễ Trưởng Thành của anh Tư sắp đến rồi sao? Tự nhiên sao lại đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt chứ? Ba nghĩ gì vậy không biết"
Trình Ngôn Khoản cúi đầu, "Chuyện này tôi cũng không biết"
Dạ Tư Yên ồ một tiếng, "Vậy đi thôi"
Trình Ngôn Khoản bước đến chiếc xe Lincoln, mở cửa sau cho Dạ Tư Yên và Hạ Lâm. Dạ Tư Yên lên xe trước, Hạ Lâm lên sau ngồi xuống kế bên.
Trình Ngôn Khoản đóng cửa xe lại, gọi một cuộc điện thoại, sau đó lên xe, khởi động, vào số, nhả phanh, nhấn ga; tất cả các động tác đều liền mạch dứt khoát.
Dạ Tư Yên ngồi sau nói chuyện với Hạ Lâm, "Chị dâu này, anh Tư nhà em đối với chị tốt thật đấy. Lúc đi còn đặc biệt dặn dò em phải trò chuyện với chị đó"
Hạ Lâm, "..." Thật sao? Nhưng vì sao không khớp với những thông tin trên tờ giấy kia vậy. Trên đó chắc chắn là nét chữ của cô!bg-ssp-{height:px}
Dạ Tư Yên bùi ngùi, "Không ngờ là anh Tư lại bị chị thu phục đấy. Chị quả thực là idol của em nha"
Hạ Lâm nhìn Trình Ngôn Khoản ngồi phía trước, thấy anh ta tập trung lái xe tựa như không nghe thấy gì. Cô cười khẽ, "Anh Tư của em là người thế nào?"
Dạ Tư Yên suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời, "Nói sao nhỉ, anh ý là kiểu người khó hiểu lắm. Chị không biết chứ, các cô gái muốn ngủ với anh Tư nhiều lắm. Nhưng mà thử một lần, đều không dám thử lần hai nữa"
"Thế ư?" Hạ Lâm nói.
Dạ Tư Yên gật đầu thật mạnh, "Đúng vậy đó. Em cũng không biết anh ấy làm gì người ta. Nhưng kết quả luôn luôn là người ta không dám gặp lại anh ý nữa, tuyệt đối không dám tiếp cận"
Hạ Lâm nghe vậy chợt nhớ đến bóng đen trong giấc mộng kia cũng có điểm tương tự, rất cường thế.
"Chị biết không? Trong năm anh em, chỉ có anh ấy là dám cãi Ba"
Hạ Lâm bỗng thấy hứng thú với người này.
Dạ Tư Yên ngồi sát vào Hạ Lâm, nói nhỏ: "Nói cho chị một bí mật nữa nhớ. Anh Tư nhà em sắp trở thành người kế thừa Vương vị rồi. Nếu chị bám chắc bắp đùi của anh ý, thì sau này chính là Vương phi, là lão đại của toàn thể phụ nữ nước A này, còn bá cháy hơn cả phu nhân tổng thống"
Hạ Lâm đã từng suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng không ngờ lại được Dạ Tư Yên kiểm chứng.
Dạ Tư Yên đe dọa người phía trước, "Không được phép nói với anh tôi đấy"
Trình Ngôn Khoản, "..." Cô Năm nói về đại úy như vậy, anh ta sao dám chuyển lời? Còn về việc người kế thừa Vương vị, cũng không tính là bí mật. Huống hồ...
Anh ta liếc qua kính chiếu hậu, đại úy đã đưa người đến đo kích thước cơ thể của cô Đẹp để thiết kế lễ phục trong lễ Trưởng Thành của đại úy.
Đến lúc đó, cô Đẹp sẽ trở thành người phụ nữ tỏa sáng nhất nước A.