Lâm Vãn Nguyệt vừa lòng gật gật đầu, trong lòng trấn an đồng thời lại nghĩ tới bốn đài Đầu Thạch Xa kia, thầm nghĩ: Trong Bắc Cảnh có người âm thầm cấu kết Hung Nô hay không đây?
"Nếu chư vị đều không có dị nghị, ta tại đây ban bố một cái quân lệnh trước! Bắt đầu từ hôm nay, đóng cửa Dương Quan Thành. Chỉ cho người tiến vào, không cho phép đi ra. Có chuyện khẩn cấp phải ra khỏi thành nhất thiết phải có thư tay đóng đại ấn của chủ soái!"
"Mạt tướng minh bạch!"
"Trong lúc nguy cấp, hy vọng chư vị tướng quân ước thúc thủ hạ nhân cho thật tốt. Quân lệnh ở phía trước, một khi có người xúc phạm, chớ trách bổn soái không lưu tình."
"Rõ!"
"Tốt. Các vị tướng quân trước đi xuống đi, hai vị phó soái lưu lại."
"Vâng."
Đợi mọi người đều rời đi, Lâm Phi Tinh đi thẳng vào vấn đề nói: "Hai vị phó soái, Phi Tinh tài sơ học thiển, may mắn nhận được soái vị, còn thỉnh nhị vị phó soái nâng đỡ nhiều hơn."
An Thừa Bật cười trả lời: "Đại soái cớ sao lại nói vậy. Ở Bắc Cảnh, có chí không ở tuổi tác, thế khanh thế lộc đó là chuyện trong kinh thành. Ở chỗ này, người có chân tài thực học mới được tôn trọng. Đại soái tuy rằng tuổi trẻ, lại có dũng có mưu ta đây đều xem ở trong mắt. Đại soái quá mức khiêm tốn rồi."
"Vậy ta đây liền nói nói cái nhìn của ta. Ta cho rằng trận chiến này với Hung Nô, phải nhanh tay không nên chậm trễ. Theo tính toán của ta trước khi Hung nô ngóc đầu trở lại, xuất kỳ bất ý, khiến cho người Hung Nô bị thương nặng, quấy rầy bố trí của bọn họ."
"Ta đồng ý, đại soái có lương sách gì sao?"
"Chính cái gọi là binh mã chưa động lương thảo đi đầu (chưa cần đánh giặc đã phải chuẩn bị lương thảo trước). Năm bộ cường đại nhất Hung Nô hẳn là sẽ có người cung cấp lương thảo cho chiến dịch lần này. Theo ta được biết: Ngoại trừ Tân Duệ Đầu Mạn bộ cách biên cảnh rất gần, còn lại bốn bộ lạc lâu đời kia tất cả đều ở chỗ sâu trong thảo nguyên, cách Dương Quan Thành ít nhất cũng phải vài trăm dặm. Chiến tuyến lớn như vậy, nếu có thể nghĩ cách thiêu hủy lương thảo của người Hung Nô, hoặc là cắt đứt lương thảo tiếp viện, ta nghĩ ngay cả khi không thể làm liên quân Hung Nô tan rã, cũng sẽ gây một dư chấn lớn làm dao động quân tâm Hung Nô. Theo thời tiết lạnh dần, phần thắng của quân ta sẽ càng lúc càng lớn. Nhị vị phó soái nghĩ như thế nào?"
"Mạt tướng cho rằng kế này có thể!"
Bạch Duệ Đạt cũng gật gật đầu, hỏi: "Chỉ là...... Nên phái ai đi đây?"
Lâm Phi Tinh cong cong khóe miệng, nói: "Binh chia làm hai đường. Nột đường nhân mã ẩn núp đi đến trong quân doanh Hung Nô, nổi lửa đốt lương thảo. Một đường khác cho người ngày đêm kiêm trình vòng đến giữa vị trí nút thắt quan trọng trên thảo nguyên rộng lớn, cắt đứt hậu kỳ tiếp viện của Hung Nô. Như vậy cho dù có một phương thất bại, chúng ta cũng thành công một nửa. Nếu hai bên đều thành công, Hung Nô thế nhưng đại bại. Bổn soái phụ trách chọn lựa nhân thủ vòng đến vị trí nút thắt trên thảo nguyên, nhị vị nguyên soái chọn lựa một đường khác, như thế nào?"
Bạch Duệ Đạt cùng An Thừa Bật nghe Lâm Phi Tinh nói xong, liếc nhau, gật gật đầu.
"Tốt! Nếu như thế, việc này không nên chậm trễ, liền thỉnh nhị vị nhanh đi trù bị. Nhân thủ chọn lựa toàn quyền từ nhị vị phụ trách, ta không hề hỏi đến. Nhưng chỉ có một việc, phàm là con trai độc nhất trong nhà, không cần. Người trong nhà có con nhỏ dưới năm tuổi, không cần."
Trên mặt hai người xuất hiện một tia cảm động, gật đầu nói: "Đại soái yên tâm, hai người chúng ta liền đi làm!"
"Vất vả."
Lâm Vãn Nguyệt tự mình đến quân doanh chọn lựa hai trăm binh lính tinh tráng. Trương Tam Bảo, Mông Nghê Đại, Biện Khải ba người lành nghề đều nằm trong danh sách.
Hai trăm người xếp thành cánh quân hình vuông, ưỡn ngực ngẩng đầu sống lưng thẳng tắp, trên mặt mang theo thần sắc hưng phấn cùng kiêu ngạo. Có thể được chủ soái tự mình điểm trúng, mặc kệ là đi chấp hành cái dạng nhiệm vụ gì, đối với bọn họ mà nói đều là vinh quang lớn lao!
Lâm Vãn Nguyệt đứng ở phía trước đội ngũ, ánh mắt tận khả năng đảo qua mỗi một vị quân sĩ mặt, cao giọng nói: "Bổn soái hỏi lại một lần nữa. Phàm là con trai độc nhất trong nhà, hoặc là người trong nhà có con nhỏ dưới năm tuổi, bước ra khỏi hàng!"
Hai trăm người trong đội ngũ hình vuông không chút sứt mẻ, không ai bước ra khỏi đội ngũ.
"Tốt!" Lâm Vãn Nguyệt nhìn binh lính trước mắt, trong ngực cũng bốc cháy lên một cổ hào hùng: "Hiện tại đem quân hiệu của các ngươi đều giao ra đây, đặt ở trên bàn phía trước. Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, không có người sẽ nhặt xác cho những người chết trận. Người sống sót trở về, có thể lãnh lại quân hiệu!"
Người trong đội ngũ ngay ngắn trật tự đem mộc bài đặt ở trên án tử. Sau khi đặt mộc bài lên bàn lại dựa theo trình tự đứng trở về. Một lát sau, trên mộc án bày đầy quân hiệu. Hai trăm khối mộc bài, hai trăm mạng người.
Lâm Vãn Nguyệt nhìn nhìn mộc bài trên án, lại lần nữa hỏi: "Bổn soái lại cho các ngươi cơ hội một lần nữa. Hiện tại có thể lấy về quân hiệu của các ngươi, bổn soái tuyệt không truy cứu."
Lúc này đây, trong hai trăm người chẳng những không ai bước ra khỏi hàng, còn cùng to tiếng quát lên: "Không có!"
"Tốt. Bổn soái muốn các ngươi tối nay xuất phát, vòng đến vị trí nút thắt trên thảo nguyên Hung Nô, tìm kiếm xe vận chuyển của lương thảo bọn họ. Không tiếc hết thảy đại giới, thiêu hủy lương thảo của người Hung Nô. Trong nhiệm vụ lần này, ngựa, trang phục, trang bị, bổn soái sẽ thống nhất vì các ngươi chuẩn bị. Hiện tại giải tán trước đi, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức. Phàm là người có thể sống sót trở về, ký đại công một lần, thưởng mười kim!"
"Rõ!"
"Nghê Đại, Tam Bảo, Biện Khải, ba người các ngươi đi theo ta."
"Vâng."
Ba người đi tới đại soái trướng của Lâm Phi Tinh. Lâm Vãn Nguyệt cho ba người ngồi xuống, chính mình ngồi ở phía sau đại án, nhìn ba người nói: "Hành động lần này rất nguy hiểm, có lẽ Hung Nô sẽ phái trọng quân hộ tống lương thảo. Chỉ là ta chỉ có thể phái bấy nhiêu người như vậy. Người quá nhiều mục tiêu quá lớn, nhiệm vụ sẽ rất dễ thất bại. Kết quả ta muốn chính là, một khi phát hiện lương thảo của người Hung Nô, phải không tiếc hết thảy đại giới mà hủy diệt!"
Thần sắc trên mặt ba người đều trở nên trầm trọng, nhưng ánh mắt sáng ngời không có một tia né tránh.
bg-ssp-{height:px}
Đả đảo reup lậu - theo dõi truyện tại: https: //www/wattpad.com/user/MadFox
Lâm Vãn Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói: "Nhớ kỹ, ta muốn ba người các ngươi cần phải sống sót quay trở về."
Ba người ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Lâm Phi Tinh, thấy được trong mắt Lâm Phi Tinh tràn đầy chân thành cùng nghiêm túc.
Lâm Phi Tinh nở nụ cười, đối với ba người nói: "Còn nhớ rõ một trận Đồ Đồ Nhĩ Ba kia sao?"
Ba người cũng nở nụ cười theo. Bọn họ làm như thế nào mà quên được? Đó là sự tình bọn họ đều lấy làm tự hào nhất đời này! Về sau bọn họ già rồi, đánh trận không được, đi không nổi, còn muốn đem câu chuyện này đời đời truyền cho con cháu!
Lâm Phi Tinh cảm khái nói: "Hiện giờ thân phận ta bất đồng, ngay cả khi ta muốn đi, chỉ sợ hai vị phó soái cũng sẽ không đáp ứng. Cho nên lần này kỳ tích phải dựa vào ba người các ngươi đi sáng tạo. Đừng làm cho ta thất vọng, cũng nhất định phải sống sót quay trở về, biết không?"
Biểu tình rung động hiện lên trên mặt ba người, cùng trả lời: "Đại soái xin yên tâm!"
"Ta đây tới phân phối một chút nhiệm vụ. Lần hành động này, Tiểu Khải ngươi phải phát huy tất cả sở trường của ngươi, phụ trách làm đôi mắt cho hai trăm người này để tìm được đoàn xe người Hung Nô. Tổng chỉ huy đội ngũ giao cho Nghê Đại. Tam Bảo phụ trách hiệp trợ."
"Rõ!"
Lâm Phi Tinh lại cố ý dặn dò Trương Tam Bảo nói: "Tam Bảo, ta không yên tâm nhất chính là ngươi. Lần này đi, ngươi ngàn vạn không được tham công liều lĩnh. Vị trước kia chính là ví dụ tốt nhất. Ngươi phải nhớ kỹ, lập được đại công, cũng phải có mạng đi hưởng thụ, mới chính là ngươi!"
Nói xong, trong lòng Lâm Vãn Nguyệt đau xót, không khỏi lại nghĩ tới Lâm Vũ.
Trương Tam Bảo khiêm tốn trả lời: "Đại soái giáo huấn phải. Tam Bảo nhớ kỹ."
"Còn có, ba người các ngươi phải đặc biệt chú ý. Phàm là phát hiện trong đội ngũ có người làm ra hành vi khả nghi, không hỏi nguyên do, ngay tại chỗ gϊếŧ chết. Thà rằng sai sát, tuyệt không thể tha. Ta không thể để một người hại chết những người còn lại, cũng tuyệt không cho phép hành động thất bại. Tìm không thấy lương thảo xe liền thôi, tìm được rồi, nhất định phải thành công."
"Thuộc hạ minh bạch!"
"Đi thôi, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt. Sau đó ta sẽ thông tri giờ Sửu xuất phát. Nghê Đại ngươi giờ Tý liền đi gọi người, giờ Tý một khắc đúng giờ xuất phát!"
"Rõ! Thuộc hạ cáo lui!"
......
Lâm Vãn Nguyệt có chút mỏi mệt nhéo nhéo ấn đường giữa mày. Danh sách vật phẩm nàng đã công đạo xuống, nhưng chung quy vẫn lo lắng chuẩn bị không đủ. Nhìn nhìn sắc trời, thời gian đến buổi tối còn mấy canh giờ. Nàng quyết định trở về hỏi một chút ý kiến của Lý Nhàn.
Nói đến cũng khéo, Lý Nhàn vừa lúc mang theo Tiểu Từ đến quân doanh xem Đầu Thạch Xa, vừa vặn bị Lâm Vãn Nguyệt chạm mặt, tiết kiệm được không ít thời gian. Lâm Phi Tinh thỉnh Lý Nhàn đến đại trướng, đem sự tình đã an bài nói với Lý Nhàn, lấy ra nàng liệt kê vật phẩm tường đơn đưa Lý Nhàn xem qua, hy vọng Lý Nhàn hỗ trợ trấn cửa ải.
Lý Nhàn nhìn tờ giấy trong tay, mặt trên là những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Lâm Phi Tinh: Hoàng tông mã hai trăm con, hành quân phục vải thô màu vàng đất hai trăm bộ, mồi lửa, đá đánh lửa, chủy thủ phòng thân, vôi phấn...... Thuốc xổ, mông hãn dược (thuốc mê)?
Khóe miệng Lý Nhàn giật một cái, đem tờ giấy kia đưa trả lại cho Lâm Phi Tinh nói: "Phò mã tuyển hoàng tông mã cùng quần áo này, là vì yểm hộ?"
"Ừm. Hiện giờ trên thảo nguyên cỏ cây khô vàng, màu sắc này có tác dụng ẩn nấp nhất định."
"Ta có một ý tưởng khác, phò mã muốn nghe một chút hay không?"
"Công chúa mời nói."
"Không bằng để Đỗ Ngọc Thụ mang đội, lại chọn lựa binh lính quen thuộc tiếng Hung Nô, ngựa cũng không cần câu nệ bề ngoài, toàn bộ đổi thành loại có sức chịu đựng tốt, loại ngựa thượng đẳng có cước lực nhanh, đem trang phục đều đổi thành quần áo của bộ tộc Hung Nô, binh khí cũng vậy. Còn phò mã viết thuốc xổ, mông hãn dược nhưng thật ra có thể lưu lại, mồi lửa cũng lưu lại, còn có thể chế tạo gấp gáp một đám túi nước da thú, bên trong chứa rượu mạnh cùng dầu, tuyển thêm hai cung tiễn thủ, chuẩn bị thêm mấy hỏa tiễn dự phòng. Phò mã nghĩ như thế nào?"
Nghe xong Lý Nhàn nói, mắt Lâm Vãn Nguyệt sáng rực lên, phảng phất như bị lời nói nhẹ nhàng của Lý Nhàn lôi kéo, liền tiến vào một động thiên mỹ diệu khác!
Lâm Vãn Nguyệt không thể không lần nữa thán phục với mưu lược của Lý Nhàn! Phương pháp của Lý Nhàn cùng lần ở Đồ Khắc Đồ bộ kia có hiệu quả tinh diệu như nhau, bất quá muốn so với Lâm Vãn Nguyệt lúc trước càng thêm lớn mật, cũng càng thêm thích hợp: Trước mắt thành viên của liên quân bộ lạc Hung Nô vốn là hỗn độn, xuất hiện thêm mấy gương mặt cũng là sự tình rất bình thường. Hơn nữa kế hoạch của Lý Nhàn, đề cao tỉ lệ sống sót cùng xác suất thành công!
Lâm Vãn Nguyệt vui mừng vô cùng, kích động đối với Lý Nhàn nói: "Ta đây liền đi nói cho hai vị phó soái Duệ Đạt cùng Thừa Bật, để cho bọn họ cũng dựa theo biện pháp của công chúa mà làm. Sự nhất định có thể thành!"
Lý Nhàn lại quyết đoán ngăn trở Lâm Phi Tinh: "Phò mã, nhiệm vụ lần này có thể thành công một nửa đã là vạn hạnh."
Lâm Vãn Nguyệt nghe xong Lý Nhàn khuyên bảo, trong lòng hiện lên một tia hiểu ra, gật gật đầu.
Lý Nhàn thấy Lâm Phi Tinh tiến bộ như thế, xinh đẹp nở nụ cười. Nụ cười này tất nhiên là mỹ cực, làm mê muội đôi mắt Lâm Vãn Nguyệt.
"Chỉ là công chúa, da thú trong Dương Quan Thành thật ra có không ít, thế nhưng...... Quần áo gấp gáp may chỉ sợ cần một ít thời gian, còn có túi nước da thú cũng phải làm. Nhân thủ cũng phải một lần nữa chọn lựa lại, làm sao bây giờ?"
"Nghĩ đến phò mã tất nhiên biết: Muốn làm việc thì trước tiên phải mài dụng cụ. Tình huống trước mắt tuy rằng khẩn cấp, nhưng cần phải đợi thêm mấy ngày. Hơn nữa ta truyền một người tới đây, sớm nhất cũng phải ngày mai mới có thể đến. Có lẽ nàng có thể cung cấp sự trợ giúp cho phò mã."
Lâm Phi Tinh nhếch miệng cười: "Vậy liền theo lời công chúa nói."